À, có lẽ một điểm duy nhất chính là, lúc Cố Trạch Thiên ở trung học, là người theo đuổi trung thành của Thẩm Tư Duệ.
Năm ngoái Thẩm Tư Duệ và anh ta còn cùng nhau đóng vai chính trong một bộ phim tình cảm đô thị huyễn huyền, đuổi theo trào lưu những bộ phim huyễn huyền trong mấy năm gần đây, làm hai người cùng nhau hot lên không ít.
Thậm chí cách đây không lâu, anh ta và Thẩm Tư Duệ còn xào CP, đến bây giờ mới ngưng, nhưng cũng có không ít fans CP.
Hai người dường như đối với việc xào CP này rất ăn ý, ở nơi công cộng, thỉnh thoảng họ xuất hiện cùng nhau đều sẽ cọ nhiệt.
Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ phía sau Cố Trạch Thiên.
Lông mày khó nhận thấy hơi nhướng lên.
Lúc này đoàn người Cố Trạch Thiên đã dừng lại trước mặt cô.
Hôm nay Thẩm Ngân Tinh mặc một bộ tây trang màu trắng rất khí chất, áo khoác tây trang rộng rãi lại càng lộ ra thân hình mảnh mai thon dài, quần ống rộng màu trắng dài đến mắt cá chân, dưới chân mang một đôi giày đế thấp, mái tóc dài được buộc gọn gàng, cả người tràn đầy sức sống, nhưng vẫn toát vẻ lạnh lùng và cường thế.
Cố Trạch Thiên quan sát cô từ trên xuống dưới: "Hóa ra thực sự là cô.”
Thẩm Ngân Tinh không bỏ qua sự khinh thường và chán ghét nơi đáy mắt anh ta.
“Hóa ra là tổng giám đốc Cố.” Giọng nói Thẩm Ngân Tinh lạnh nhạt, không chút xao động.
Lông mày Cố Trạch Thiên nhíu lại, rất bất mãn với thái độ thờ ơ này của cô.
Nhưng không trực tiếp biểu hiện ra, mà cười nói: “Tới đây làm gì?”
“Làm việc.” Thẩm Ngân Tinh thản nhiên đáp lại anh ta hai chữ.
Da đầu Cố Trạch Thiên ẩn nhẫn giật giật, nhưng độ cong khóe môi vẫn không giảm xuống.
“Cô cũng không dễ dàng! Sau này có gì cần giúp đỡ, cứ mở miệng, dù sao cũng là bạn học cũ, nếu có thể giúp tôi sẽ cố gắng giúp, đừng tự chà đạp mình như vậy.”
Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh tối sầm lại, cô thản nhiên nâng mí mắt, lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Biết anh ta đã chú ý tới những bức ảnh trên mạng kia.
Thực ra cho dù không có những bức ảnh trên mạng, Thẩm Ngân Tinh cũng biết, cô trong mắt người khác, không phải người tốt lành gì.
“Tôi còn có chuyện phải làm, chúng ta… gặp lại vào ngày kỷ niệm thành lập trường.”
Cố Trạch Thiên nói xong, liếc nhìn người đứng bên cạnh, bị vành mũ thấp che gần hết khuôn mặt Sở Diệc, trong mắt thoáng hiện lên tia khinh thường.
Ngay sau đó, vòng qua người Thẩm Ngân Tinh bước đi, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng vội cất bước đi theo.
Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh rơi trên người cô ta lần nữa, vẫn luôn nhìn người phụ nữ ấy cho đến khi cô ta vội vàng rời đi, cô mới dần dần thu lại tầm mắt, đôi mắt như sao nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, hai hàng lông mày tinh xảo nhướng lên, sự hứng thú trong đáy mắt khiến khắp người Sở Diệc nổi da gà.
“Chị đang suy nghĩ gì?”
Sở Diệc không nhịn được hỏi.
Người phụ nữ này, có đôi khi đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy một mình cô sống đến bây giờ quả thực chính là kỳ tích.
Nhưng cậu ta biết, có đôi khi lòng dạ của cô sâu xa đến mức khiến người khác khó lường.
Giống như hiện tại, cậu ta nhìn ra được chắc chắn cô đang suy nghĩ gì đó!
Nhưng không biết, rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì!
Ánh mắt kia, giống như đang tính toán, nhưng lại không phải.
Giống như đang xem một bộ phim trinh thám, người khác đều đang tận hưởng quá trình trinh thám, cô lại giống như người khởi xướng, đang vui vẻ hưởng thụ thành quả ở nơi này.
Thẩm Ngân Tinh nhìn câu tạ một cái, cong môi cười, chỉ chỉ bóng lưng Cố Trạch Thiên: "Cảm thấy anh ta rất thú vị.”
“...”
Sở Diệc bị cô chọc tức không muốn nói chuyện.
Ánh mắt cô nhìn đàn ông, khiến cậu ta hận không thể móc hai mắt cô ra.