“Buổi chiều em sẽ về sớm một chút, làm bữa tối cho anh có được không?”
Bạc Hàn Xuyên nghe giọng nói thận trọng của người phụ nữ, khóe môi hơi cong lên.
“Được rồi, cho em cơ hội bù đắp này.”
Thẩm Ngân Tinh: “...”
“Anh quên mất, lát nữa anh sẽ bảo Du Văn đưa thẻ cho em.”
Thực ra càng là người có tiền, thì những thứ muốn có được sẽ càng ít.
Bởi vì phiên bản giới hạn,hàng hiệu, xe hơi sang trọng, biệt thự cao cấp, đều là những thứ họ có thể dễ dàng có được, không có giá trị theo đuổi.
Chỉ cần động ngón tay, dặn dò một tiếng là có thể có được.
Trước giờ Bạc Hàn Xuyên chưa từng quan tâm đến những thứ như tiền bạc.
Còn Thẩm Ngân Tinh trước nay luôn quen sống tự lập, không phải người phù phiếm như thế, thiếu thứ gì thì mua thứ đó, cũng không cảm thấy cuộc sống của bản thân túng quẫn, cũng là người không quá quan tâm đến tiền bạc.
Vì thế hai người chưa bao giờ đặt tiền bạc trong lòng, ở bên cạnh nhau, tiền bạc mãi mãi không phải là chủ đề giữa hai người họ.
Nhưng bây giờ, đây chính là vấn đề.
Bạc Hàn Xuyên rất hy vọng Thẩm Ngân Tinh có thể hoàn toàn ỷ lại vào anh.
Thẩm Ngân Tinh nghe thấy vấn đề này, đột nhiên hơi sửng sốt.
Những thứ như tiền bạc...
“Em muốn từ chối, bản thân em có tiền.”
“Ừm.”
Anh đồng ý nhanh chóng khiến Thẩm Ngân Tinh rất ngạc nhiên, hiếm khi thấy Bạc Hàn Xuyên dễ nói chuyện như hôm nay.
“Cứ như vậy đi, em làm việc trước, hiếm khi có được cuối tuần, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt, hoặc anh có thể đi uống với bạn bè cũng không tệ.”
Bạc Hàn Xuyên hơi dừng, cuối cùng đáp lại bằng một đơn âm tiết.
...
Cúp điện thoại, Thẩm Ngân Tinh thở ra một hơi, không thể không nghĩ tới việc làm thế nào để tối nay chiêu đãi người đàn ông này.
Nhưng cô vừa mới cất điện thoại, trên hành lang phòng trang điểm đã có hai người đi tới.
Lương Tự Nhi mặc bộ đồ thục nữ bó sát mông bên cạnh là hình lá sen khiến da dẻ trắng ngần, mái tóc dài được buộc nhẹ, đeo đôi bông tai hoa ngọc trai đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ đã rất hoàn mỹ.
Cánh tay ngó sen mảnh khảnh kéo người đàn ông đẹp trai tao nhã bên cạnh, người đàn ông không nói câu nói, tạo cho người ta cảm giác thâm trầm mà lại lạnh nhạt.
Trên mặt Lương Tự Nhi nở nụ cười nhẹ đầy khéo léo, rất dễ có thể nhìn ra được, trong nụ cười đó của cô ta tràn đầy sự thỏa mãn và hạnh phúc.
Thẩm Ngân Tinh nhếch môi, đôi mắt đen sâu xa của Lệ Đình Khang từ từ nâng lên, tầm mắt đúng lúc rơi trên mặt Thẩm Ngân Tinh, động tác nhếch môi kín đáo của cô dễ dàng lọt vào mắt anh ta.
Sắc mặt lạnh lùng đột nhiên khó hiểu trở nên nặng nề.
Lương Tự Nhi không ngờ Lệ Đình Khang sẽ dừng lại, hơn nữa còn đứng trước mặt một người phụ nữ.
Cô ta đề phòng liếc nhìn Thẩm Ngân Tinh, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi Lệ Đình Khang: “Sao thế? Đình Khang?”
Lời nói của Lệ Đình Khang ba phần là ý cười, ngay cả trong đôi mắt sâu cũng mang theo một phần, giọng nói nhuộm ý nụ cười nhạt: "Nhìn thấy em gái khóa dưới trong trường, hiển nhiên phải chào hỏi một tiếng.”
Lại là bạn học cũ.
Sao lại cảm thấy, lễ kỷ niệm thành lập trường đến gần, làm bùng nổ các “bạn học cũ” bị dấu bên dưới đáy biển thế?