Sau khi Thẩm Ngân Tinh nhận thêm được một ánh mắt coi thường nữa, cửa hàng trưởng mới khinh thường mà liếc nhìn cô, sau đó quay sang tươi cười nịnh nọt Thẩm Tư Duệ:
“Đúng, đúng, đúng, vậy phiền cô hai nhà họ Thẩm đi quẹt thẻ trước nhé?”
“Được.”
Thẩm Tư Duệ mím môi, trên mặt cô ta tuy không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì lại đau như cắt.
Đây là tiền cô ta đóng phim rồi tích cóp được từ năm ngoái, trừ những khoản tiêu xài trước đây thì trong thẻ còn tổng cộng hơn năm tỉ!
Lúc cô ta đi trả tiền thì Lâm Quỳnh Anh lại kéo cô ta sang một bên.
“Tư Duệ, cậu nghĩ sao vậy? Mua một bộ trang sức là đủ rồi mà, những tỉ hai đấy! Sao cô ta có thể so được với cậu chứ? Cậu ngốc à? Tự nhiên phải tốn nhiều tiền như vậy.”
Thẩm Tư Duệ nham hiểm mà lắc đầu:
“Không đâu, nhìn cái kiểu này của cô ta thì chắc chắn là có tiền rồi, nếu không thì cô ta không thể tính toán trước như vậy được, chỉ là không biết cô ta có cụ thể bao nhiêu? Nếu tớ đã muốn có bộ “Touch your heart” kia thì nhất định phải mua cho bằng được!”
Đặc biệt đây là món đồ Thẩm Ngân Tinh nhìn chúng.
Lâm Quỳnh Anh chau mày: “Cô ta giàu như vậy thật à?”
Thẩm Tư Duệ giương mắt nhìn Thẩm Ngân Tinh đang lướt nhìn khắp mọi nơi trong cửa hàng, tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng dáng vẻ bình tĩnh kia thật sự là đáng ghét vô cùng.
Lâm Quỳnh Anh trầm ngâm một lúc: “Không sao đâu Tư Duệ, cậu vừa mua tổng cộng hết gần bốn tỉ rồi mà, cho dù cô ta có bán thân một trăm năm thì cũng không thể có nhiều tiền như vậy được! Hôm nay phải để cho cô ta biết được hậu quả khi tranh giành với cậu là như thế nào! Để tớ nhìn xem, hôm nay cô ta sẽ giải quyết chuyện này như thế nào!”
Thẩm Tư Duệ nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ đắc ý.
“Này, Tư Duệ cậu chờ một chút.”
Lâm Quỳnh Anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó mà gọi Thẩm Tư Duệ lại. Cô ta đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Tư Duệ, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Ngân Tinh.
Từ đầu tới cuối Thẩm Ngân Tinh đều yên lặng đứng đó, cô thờ ơ nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trong cửa hàng, gương mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì.
“Thẩm Ngân Tinh, cô muốn so với chúng tôi thật sao?”
Thẩm Ngân Tinh cũng không nhìn cô ta, tròng mắt cô chậm rãi chuyển động, sau đó hờ hững nói: “Tất nhiên.”
Khuôn mặt của Lâm Quỳnh Anh lập tức lộ ra vẻ phấn khích, vội vàng nói:
“Được thôi! Vậy thì tôi sẽ sửa lại một vài quy tắc. Người thắng thì đương nhiên có thể mua bộ “Touch your heart” kia, còn người thua thì phải quỳ xuống, nói ‘Thưa nữ vương cao quý, tiện tì đã sai rồi!’, thế nào?”
“Wow!”
“Có trò vui để xem rồi!”
Đám người bên ngoài nghe vậy thì bỗng ồn ào cả lên, có vẻ như đang rất chờ mong.
Nhưng Thẩm Ngân Tinh lại đột nhiên rùng mình.
Giống như bị những lời mà Lâm Quỳnh Anh nói làm rùng mình!
Rốt cuộc thì một người phải ác độc như thế nào thì mới có thể nói ra được những lời này chứ?
Thưa nữ vương cao quý?
Tiện tì sai rồi?
Thẩm Ngân Tinh hít sâu một hơi, cô đưa tay xoa xoa giữa hai bên lông mày, sắc mặt thoạt nhìn có vẻ rất tối tăm.
“Có cần phải chơi lớn như vậy không? Hình phạt này có vẻ rất quá đáng, hay là bỏ đi?”
Trên mặt Lâm Quỳnh Anh lộ ra vẻ mỉa mai sâu sắc: “Sao thế? Không dám à? Vừa nãy thấy cô hùng hổ như vậy còn tưởng cô có khí phách lắm chứ? Sao bây giờ lại im thin thít thế này? Hay là cô thấy mình sắp thua chắc rồi nên không biết phải làm gì đúng không?”
Thẩm Ngân Tinh chau mày, cô không vui mà phất phất tay, lạnh lùng nói: “Như cô mong muốn!”
Lâm Quỳnh Anh tưởng rằng phép khích tướng của mình có tác dụng.
Cô ta giương mi đắc ý, vui vẻ mà nhìn Thẩm Ngân Tinh: “Thẩm Ngân Tinh, cô đúng là không biết tự lượng sức mình, hôm nay cô chết chắc rồi.”
Sau đó cô ta đi về bên cạnh Thẩm Tư Duệ, không biết cô ta nói cái gì mà Thẩm Tư Duệ lại ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Ngân Tinh, sau đó cầm thẻ đi đến quầy thu ngân.