Bạc Hàn Xuyên đứng yên ở cửa rất lâu, cuối cùng khép mi xoay người rời đi.
Di động bỗng vang lên, Bạc Hàn Xuyên đứng trước thang máy bấm nhận.
"Anh Bạc, cuối tuần ra ngoài tụ tập đi." Là giọng của Ân Duệ Đức lâu rồi không thấy, bên kia có vẻ ồn ào, có thể thấy bọn họ đã bắt đầu chơi rồi.
Bạc Hàn Xuyên dừng một lát, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng của Thẩm Ngân Tinh, nhớ tới câu nói của cô lúc cuối thì vẫn từ chối.
"Không đi, mấy người cứ chơi."
"Đậu má, anh Bạc, anh về hơn một tháng rồi đấy! Trừ hôm anh nhậm chức thì chúng ta chưa tụ tập chơi lần nào đâu! Mau xuất hiện đi, đừng làm cho quan hệ giữa các anh em càng ngày càng xa."
Bạc Hàn Xuyên cau mày, nghĩ ngợi một lát: "Lần sau đi."
"Lần trước cũng nói lần sau, anh nhẫn tâm thật đấy."
"Ừ, lần sau lại nói." Bạc Hàn Xuyên kiên nhẫn nói thêm một câu rồi ngắt máy.
Sau đó vào thang máy đi xuống tầng dưới.
Mặc kệ hôm nay Thẩm Ngân Tinh nói bao nhiêu, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của cô ấy lại vẫn luôn khắc sâu trong lòng anh không tan.
Anh cau mày cởi áo khoác đi vào phòng tắm, không lâu sau liền vang lên tiếng nước róc rách.
…
Hai mươi phút sau.
Bạc Hàn Xuyên bước từ phòng tắm ra, trên người khoác chiếc áo tắm dài màu xanh ngọc, dây lưng lỏng lẻo thắt bên eo, không cố tình buộc chặt.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong thân hình hoàn mỹ, màu tóc đen như mực còn đang nhỏ nước.
Khi anh đưa tay lên lau tóc, cổ áo để lộ một mảng da thịt lớn trắng khỏe, vân da rõ ràng, cách một lớp áo tắm hơi mỏng đều cảm nhận được thân thể cường tráng rắn chắc, cho người ta cảm giác ấm áp an toàn.
Trong sự thanh tao cao quý lại lộ ra sự gợi cảm trí mạng.
Đây là một mặt mà bất cứ kẻ nào cũng không thấy được.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang.
Bạc Hàn Xuyên cau mày, người biết anh ở đây cũng không nhiều.
Nhưng anh vẫn ném khăn mặt xuống một bên, đi tới mở cửa.