Thẩm Ngân Tinh duỗi tay đẩy Bạc Hàn Xuyên, kết quả lại bị anh bắt được tay.
Lòng bàn tay nóng đến đốt lòng.
Đôi mắt Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng không dám nhìn vào mắt Bạc Hàn Xuyên.
Bạc Hàn Xuyên lại ôm cô, lui về sau một bước, trực tiếp ôm Thẩm Ngân Tinh xuống.
"Vừa rồi… Biểu hiện không tồi." Giọng nói trầm thấp thong thả của Bạc Hàn Xuyên vang lên bên tai cô.
Thẩm Ngân Tinh nghiêng đầu, nhìn hải sản đã xử lý xong cách đó không xa, cô nói: "Rốt cuộc anh có muốn em nấu cơm nữa không?"
"Nấu đi."
Hai chữ nói ra vừa nhân nhượng lại bất đắc dĩ.
Thẩm Ngân Tinh giật môi, gương mặt hơi rối rắm, cô mím môi, nhìn Bạc Hàn Xuyên một lúc lâu, sau đó kéo tay anh, hôn lên chiếc cằm kiêu căng của anh một cái.
"Anh ra ngoài đi, em nấu xong sẽ gọi anh."
"Ừm."
"Tốt nhất anh đi thay quần áo đi." Thẩm Ngân Tinh không nhịn được dặn dò một câu.
"Không thay thì em thế nào?"
"Vô lễ với anh đó, còn như thế nào nữa?"
Bạc Hàn Xuyên nhướng mày: "Vậy anh không thay."
"…"
Thẩm Ngân Tinh mím môi, thề không bao giờ nhiều lời nữa.
Bạc Hàn Xuyên ở trong phòng bếp một lát, lại bị Thẩm Ngân Tinh đẩy ra.
"Anh nhàm chán thì có thể làm việc, chiến trường chân chính của anh là trên thương trường, không phải phòng bếp!"
Có lẽ Bạc Hàn Xuyên thật sự có chuyện phải làm, cũng không kiên trì nữa.
Bốn mươi phút sau, Thẩm Ngân Tinh dọn tất cả món ăn lên bàn, rồi lên lầu gọi Bạc Hàn Xuyên.
Đây là lần đầu tiên cô đến chung cư này của anh, nhưng kiến trúc cũng không khác nơi khác mấy, cô dò lần tìm được phòng đọc sách.
Cửa phòng cũng không đóng, Bạc Hàn Xuyên đang ngồi trên ghế, vẻ mặt tự nhiên xem văn kiện trong tay.
Nếu không có việc trêu chọc vừa rồi, hiện tại nhìn anh vẫn lạnh lùng trầm ổn, cơ trí nghiêm túc như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Anh hơi nghiêng đầu suy nghĩ, dường như vẫn luôn là anh, nhưng lại cố tình cúi người, nhân nhượng cô.