Ân Duệ Đức vừa dứt lời, hàng loạt âm thanh vang lên, đồ uống trong ly của mọi người lập tức được thay thế bằng sữa.
Cả căn phòng lớn như vậy lập tức ngập tràn mùi sữa tươi.
Thẩm Ngân Tinh biết bọn họ cố ý, nhịn không được bật cười.
Những người này...
Cô cứ nghĩ bạn của Bạc Hàn Xuyên phải nghiêm túc lắm chứ.
Không ngờ tới, bọn họ lại thú vị như vậy.
"Nói chung là em vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của anh!"
"Có thể cứu được chị dâu tương lai là vinh hạnh của anh."
“Đinh” một tiếng hai ly rượu đụng vào nhau, sữa trong ly sánh lên thành ly.
Ân Duệ Đức nhìn ly sữa trong tay, nuốt nước bọt một cái.
Thế giới của người trưởng thành, anh ta không hiểu nổi.
Sau đó làm ra vẻ mặt thấy chết không sờn, ngửa đầu uống cạn ly sữa.
Thẩm Ngân Tinh cũng uống cạn ly sữa, thể hiện quyết tâm báo ơn của mình.
"Báo xong rồi?"
Giọng nói lạnh lùng của Bạc Hàn Xuyên vang lên, cả người Ân Duệ Đức lại căng thẳng lên.
Cái này là... Vẫn chưa định buông tha anh ta à?
Vẻ mặt anh ta cảnh giác nhìn Bạc Hàn Xuyên: "Anh... Anh Bạc, em đã nói là không cần báo ơn rồi, có thể cứu được chị dâu là phúc phận em tu từ kiếp trước mới có!"
"Vậy sao?"
Ân Duệ Đức gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng, đúng là như thế, nhất định là như vậy!"
Bạc Hàn Xuyên nhìn đôi môi của Thẩm Ngân Tinh, sau đó vươn tay lên nhẹ nhàng lau vệt sữa trên khóe môi cô.
Động tác đơn giản và tự nhiên, nhưng trước mặt bao nhiêu người, Thẩm Ngân Tinh cũng không khống chế được mà đỏ mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, Bạc Hàn Xuyên khẽ cười.
Anh Bạc... Đang cười sao?
Dòng sông băng giá ngàn năm đột nhiên nở một bông hoa sen tuyết sao?
Ân Duệ Đức ngồi gần hai người nhất, bất ngờ bị mạnh mẽ nhét cẩu lương vào miệng.
Ân Duệ Đức không kìm được mà nấc một cái.
Fuck!
Trong miệng toàn mùi sữa bò!
Nhưng mà Bạc Hàn Xuyên giây trước còn đang tươi cười, giây sau đã lạnh lẽo lườm anh ta.
Ân Duệ Đức nhanh chóng đưa tay che miệng, sau đó khô khan nhìn Bạc Hàn Xuyên cười cười.
Trời đất chứng giám, vừa rồi là do anh ta uống sữa nhanh quá.
Chứ không phải bị ăn no cẩu lương!
Nhưng mà chỉ cần không phải uống sữa nữa thì anh ta tình nguyện ăn cả tấn cẩu lương.
"Chị dâu, anh kính em một ly. Anh uống cạn, em tùy ý."
"Chị Dâu, kính em, anh uống cạn, em tùy ý..."
"Chị dâu… em tùy ý..."
Mấy người trong phòng không quá quen với Thẩm Ngân Tinh, nhưng bọn họ vẫn lần lượt nâng ly mời cô. Họ cũng không để cô phải uống cạn, cô cũng không khách sáo, mỗi lần chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Nhưng mọi người rất vui vẻ, cuối cùng bọn họ kính “rượu” đều được đáp lại!
"Nào nào nào, hôm nay là một ngày lành tháng tốt, chúng ta không... no không về!"
Không no không về cái con khỉ!
Ân Duệ Đức âm thầm mắng trong lòng.
Một người đàn ông trưởng thành rồi mà còn phải vui vẻ uống sữa?
Anh ta lén lút quay đầu nhìn Lệ Đình Khang, cứ nghĩ anh ta sẽ không làm theo ý anh Bạc.
Kết quả là, mẹ kiếp, trước mặt anh ta và Lương Tự Nhi cũng là sữa.
"Anh uống?" Ân Duệ Đức hỏi Lệ Đình Sâm.
"Sao lại không uống?" Lệ Đình Khang cười như không cười, ánh mắt rơi trên ly sữa trên bàn.
Ân Duệ Đức không tưởng tượng nổi hình ảnh Lệ Đình Khang uống sữa, tiến đến thì thầm với anh ta: "Anh đi khuyên anh Bạc một câu đi? Ai lại uống sữa thế này? Tí nữa tính tiền bị người ta cười chết mất!"
"Tôi nghĩ cũng không tệ, sữa vừa ngon vừa rẻ, tiết kiệm tiền."
Ân Duệ Đức cắn răng.
Cái từ "tiết kiệm tiền" từ miệng anh ta muốn có bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu.
Lúc anh ta cầm tiền ném vào phụ nữ sao không nghĩ đến chuyện tiết kiệm đi?
"Bình thường không phải anh toàn làm theo ý mình, dầu muối không ăn sao? Anh Bạc hồ đồ cũng thôi đi, anh cũng theo đùa cái gì?"
Lệ Đình Khang nhìn anh ta một cái, giọng nói vẫn luôn đạm bạc đột nhiên cao lên:
"Cậu nói cái gì? anh Bạc hồ đồ? Sau đó là cái gì? Câu sau tôi không nghe rõ."