Thẩm Ngân Tinh đỏ mặt, một tay chống phía sau giường, một tay vẫn khoác lên vai Bạc Hàn Xuyên.
"Nhưng mà..." Cô hơi xấu hổ.
"Nhưng cái gì?" Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, vẻ mặt ấm áp vô hại nhưng lại có một sức hút mãnh liệt, tỏa ra sức quyến rũ chết người.
Mặt Thẩm Ngân Tinh càng ngày càng đỏ, cô thì thầm: "Phòng này của anh... với em mà nói... quá xấu hổ..."
Còn nhớ lần đầu tiên được bà nội đưa đến phòng này nghỉ ngơi, cô dùng phòng tắm của anh, mặc áo tắm của anh, cuối cùng vì một chuyện ngoài ý muốn mà bị anh đè lên giường...
"Sao lại cảm thấy thế?"
Thẩm Ngân Tinh mím môi, không nói chuyện.
Loại chuyện xấu hổ này, tốt hơn hết là không nên đề cập tới.
"Nếu em ngủ ở đây thì anh ngủ ở đâu?"
Bạc Hàn Xuyên nhướn mày, chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một tiếng "Cạch."
Hai người cùng lúc nhìn về phía cửa, hơi dừng lại, hai người lại quay đầu nhìn nhau.
Mấy giây sau, Bạc Hàn Xuyên cong môi: "Anh không ra ngoài được."
Thẩm Ngân Tinh hít sâu một hơi, sao cô lại quên mất bà nội nhỉ?
Không phải cô sợ sự đụng chạm của anh, mà là do cô nhìn thấu ý định của anh.
Một người đàn ông như vậy, một người có địa vị cao như thế, lại tình nguyện quỳ một gối xuống cởi giày cho cô, cô không chịu nổi.
Bàn tay nắm cổ chân cô dùng sức một chút, không cho cô trốn tránh. Anh nhẹ nhàng tháo giày của cô đặt sang một bên, sau đó cúi người ôm cô chui vào chăn, sau đó nằm nghiêng người bên cạnh cô.
Cơ thể Thẩm Ngân Tinh hơi căng thẳng, Bạc Hàn Xuyên quàng tay qua cổ cô, để cô gối đầu lên tay mình. Anh kéo cô vào trong lòng.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc bao phủ lấy cô, Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh. Lồng ngực mạnh mẽ rắc chắc và vô cùng ấm áp, cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập trong trái tim anh.
Bạc Hàn Xuyên khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó dịu dàng nói:
"Ngủ đi."
Thẩm Ngân Tinh chớp chớp mắt, nhìn tay phải của mình, hơi ngạc nhiên, vậy mà cô có thể chạm vào giọng nói của anh.
Lúc anh nói chuyện, sự cộng hưởng giữa miệng và khoang ngực làm bàn tay cô rung rung.
"Vâng..." Cô nhẹ nhàng đáp lại, tóc xõa trên khủy tay anh theo động tác gật đầu của cô cọ cọ.
Trong lồng ngực, tim đập như gõ trống.
Thẩm Ngân Tinh nhắm mắt lại, nhưng lại bị tiếng tim đập làm cho không tài nào ngủ được.
Căn phòng quá yên tĩnh, cô cảm thấy Bạc Hàn Xuyên chắc chắn sẽ nghe rõ tiếng tim đập loạn xạ của cô.
Cả người cứng đờ.
"Không ngủ được à?" Đỉnh đầu đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp càng làm Thẩm Ngân Tinh căng cứng người.
Một lát sau, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, ánh nhìn đảo qua chiếc cằm kiêu ngạo của Bạc Hàn Xuyên, rồi đến con ngươi đen nhánh của anh.
"Hơi căng thẳng một chút..."
Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp mê hoặc vang lên.
"Có phải là đang nghĩ bị bà nội giam ở đây, cùng nằm trên một chiếc giường, còn bị anh ôm trong lòng như thế, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện gì đúng không? Thế mà bây giờ lại chẳng làm gì cả, không biết lúc này nên làm thế nào, thế nên cảm thấy lo lắng?"
Thẩm Ngân Tinh mở to mắt, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Hình như đúng là thế thật."