"Dù sao thì chúng nó sớm muộn gì cũng ở chung với nhau. Một đứa bảo thủ cứng nhắc, một đứa thì rụt rè dễ xấu hổ. Nhìn hai đứa nó chẳng có tiến triển gì, tôi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Rõ ràng là ngụy biện.
Cái "tất nhiên" này đúng là không thể hiểu được.
"Được rồi, bà cụ, chúng ta cũng nên đi nghỉ trưa."
"Ừ, Lai Dĩnh, cô nói xem, bao giờ mở cửa thì thích hợp? Một giờ đủ chưa? Có vẻ hơn ngắn, hai giờ?"
Lai Dĩnh bất lực thở dài: "Bà cụ à..."
"Thôi thôi, ba giờ sau mở cửa."
Quản gia Lai Dĩnh: "..."
Đều là người từng trải, nếu như hai người thực sự...ba giờ, thế thì có lẽ bà phải đi bảo nhà bếp làm mấy món ăn đại bổ.
...
Hai giờ sau, Thẩm Ngân Tinh tỉnh dậy trong vòng tay Bạc Hàn Xuyên.
Còn chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Trái tim cô hỗn loạn đập, sau đó chậm chạp khôi phục lại nhịp điệu bình thường.
Từ từ mở mắt ra, cô thấy chiếc áo sơ mi của Bạc Hàn Xuyên bị cô nắm chặt nên hơi nhăn lại.
Không phải lần đầu tiên cô tỉnh lại trong lòng anh, nhưng so với lần trước ở trên xe bên ngoài trang viên Thịnh Cảnh thì cô bình tĩnh hơn nhiều.
Hoặc là vì trước đây cô còn chưa yên tâm.
"Đang nghĩ gì thế?"
Hô hấp của con người lúc ngủ và thức hoàn toàn khác nhau.
Ngay từ khi Thẩm Ngân Tinh mở mắt, Bạc Hàn Xuyên đã tỉnh rồi.
Nghe vậy, Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn anh: "Mới tỉnh, em đang nghĩ như vậy cũng tốt..."
Bạc Hàn Xuyên nhướn mày nhìn cô, Thẩm Ngân Tinh thấy ánh mắt anh vẫn hơi mơ hồ nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn ý cười.
Anh không nói chuyện, cúi đầu ngậm lấy môi cô. Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.
"Tỉnh ngủ chưa?"
Hôn xong, Bạc Hàn Xuyên nhẹ nhàng hỏi cô.
"Vâng." Thẩm Ngân Tinh từ trong lòng anh ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn thời tiết bên ngoài: "Chúng ta sẽ ăn tối ở đây sao?"
"Ừ, hay em muốn đi trước.”
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu: "Ăn tối với bà nội đã."
Sau khi Bạc Bà cụ ngủ say, Lai Dĩnh đã mở cửa phòng.
…
Lúc bà cụ ngủ, quản gia Lai Dĩnh đã sớm đến mở cửa phòng,
Nếu không nhỡ đâu hai người có chuyện gì lại không mở được cửa phòng làm lỡ công việc thì phiền toái.
Bạc Hàn Xuyên cùng Thẩm Ngân Tinh xuống lầu, Bạc Bà cụ và Lai Dĩnh đã ở trong phòng khách.
Thấy hai người, bà cụ cười tươi như hoa.
Dù sao cũng qua thời gian buổi trưa rồi, so với lần đầu tiên Thẩm Ngân Tinh đến đây thì lâu hơn nhiều.
"Nha đầu Ngân Tinh, ngủ có ngon không?"
Thẩm Ngân Tinh đỏ bừng mặt mũi: "Ngủ ngon ạ."
Bà cụ nghe vậy thì vừa cười vừa gật đầu: "Vậy là tốt rồi... Được lắm... Cố gắng lên..."
"..."
"..."
Ngủ thì cần gì cố gắng?
Ý tứ quá rõ ràng.
Gương mặt Thẩm Ngân Tinh càng đỏ: "Bà nội, chúng con không có..."
Hai người tiến lại gần, Bạc Bà cụ nhìn thấy trên cổ Thẩm Ngân Tinh có một vết đỏ vô cùng nổi bật.
Mắt bà cụ sáng lên, lại nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô thì tủm tỉm cười: "Không có không có, bà nội hiểu mà..."
Chữ "hiểu" cố tình kéo dài giọng.
Giấu đầu lòi đuôi.
Thẩm Ngân Tinh hít sâu một hơi, không nói nữa.
Lúc này Bạc Bà cụ mới nhìn sang đứa cháu trai ruột đang ngồi bên cạnh, đẩy xe lăn đến, lén lút giơ ngón cái với anh.
"Người trẻ tuổi, cố gắng lên!"
Không chỉ mặt điểm tên nhưng lại làm cho Bạc Hàn Xuyên đen mặt.