Hai người yêu đương thì yêu đương, sao còn phải liên lụy người khác?
Nhìn con Alpaca phía trước còn cao hơn cậu ta, cậu ta vẫn không nhịn được giật giật môi lần thứ N.
Hai người này!
Phẩm vị gì đây!
Nào có ai dùng Alpaca làm quà?
Hơn nữa còn thích thì tặng?
Thật là vô điều kiện nuông chiều mà.
Ôi, mùi chua của tình yêu.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Du Văn dắt Alpaca đi vào thang máy.
Tổ hợp một người, một lạc đà phối hợp, đứng cạnh nhau trong thang máy, quả thực khiến người ta buồn cười.
Thẩm Ngân Tinh đang ngồi trên sofa thảo luận phương châm hoạt động cụ thể với của các bộ phận trong phòng làm việc, kết quả nhìn thấy Du Văn dắt Alpaca đi vào, cà phê bên mép trong nháy mắt phun ra ngoài.
“Cô Thẩm....”
Một câu nói hai chữ của Du Văn, nhưng lại chứa đựng muôn ngàn nỗi chua xót không thể nói thành lời.
Mọi người trong phòng làm việc đều trợn mắt há mồm nhìn Du Văn.... Alpaca, trong lúc nhất thời không hoàn hồn nổi.
Đây là tình huống gì?
Đây là thứ nên xuất hiện ở công ty sao?
“Mọi người ra ngoài trước đi, mười phút sau tiếp tục.”
Thẩm Ngân Tinh rút khăn giấy ra, lau vết cà phê trên người, khuôn mặt xinh đẹp đang cố giả vờ bình tĩnh lạnh nhạt.
Mấy bộ phận thu lại tài liệu trước mặt mình, nối đuôi nhau ra ngoài.
Ánh mắt nhìn Du Văn rồi lại nhìn quái vật to lớn bên cạnh cậu ta, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.
Du Văn quay mặt sang một bên, cố gắng đem mặt giấu đi.
Lại nhìn con Alpaca bên cạnh, nó còn đang ăn, ngẩng đầu ưỡn ngực ăn!
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài, ánh mắt Thẩm Ngân Tinh nhìn Alpaca, bất lực xoa trán.
“Đây là....” Cô nhắm mắt lại, quả thực không thể nào mở miệng nổi.
“Đây là quà ông chủ tặng cô.” Du Văn trịnh trọng tiếp lời.
Cô biết!
Thẩm Ngân Tinh cắn răng.
Cô chỉ là thuận miệng nói ra, hơn nữa lúc đó cũng chỉ là đùa dai mà thôi, sao anh lại tặng thật chứ?
“Vậy cô Thẩm, cái này… phải làm sao đây?”
Thẩm Ngân Tinh nhìn Alpaca kia, nó vẫn đang ăn!
Khuôn mặt xù xì, đôi mắt to đen láy, còn có hàng lông mi thật dài kia, thoạt nhìn....
Thực sự rất dễ thương.
Nhưng, nó lại không thuộc nơi này a?
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Là Bạc Hàn Xuyên.
“Nhận được quà chưa?”
“...Nhận được rồi.”
“Vậy thì tốt. Sau này em muốn gì cứ nói, đều cho em.”
Thẩm Ngân Tinh mím môi, cắn môi dưới, phất tóc: "Nhưng, anh bảo em nên để nó ở đâu đây?”
“...”
Nhất thời Bạc Hàn Xuyên cũng không biết nói gì, im lặng một thời gian dài.
Hiển nhiên vấn đề này, anh vẫn chưa suy nghĩ qua.
Thẩm Ngân Tinh thở dài một hơi: "Bỏ đi… trước hết có thể thả nó vào trang viên Thịnh Cảnh được không?”
“...Ừm.” Rất lâu, Bạc Hàn Xuyên đáp lại một tiếng, lại nói tiếp: “Vậy thả nó vào trang viên Thịnh Cảnh đi, dù sao sớm muộn gì em cũng phải trở về. Để ở đó cũng tiện.”
Thẩm Ngân Tinh thở dài lần nữa: "Bạc Hàn Xuyên.”
“Hử?”
“Anh thực sự không biết em muốn Alpaca với anh là ý gì sao?”
“...Ý gì?”
Thẩm Ngân Tinh nhíu nhíu mày: "Không có gì.”
Ấn đường của Du Văn không tiếng động hơi giật giật.
Sau khi Thẩm Ngân Tinh cúp điện thoại, nhìn Du Văn, hơi áy náy nói: “Có thể phiền trợ lý đặc biệt Du, giúp tôi đưa nó đến trang viên Thịnh Cảnh không?”
Du Văn gật đầu: "Chuyện vốn nên như vậy.”
…
Bạc Hàn Xuyên cúp điện thoại, cảm thấy câu hỏi cuối cùng của Thẩm Ngân Tinh có ẩn ý, suy nghĩ một chút, anh xoay người gõ hai chữ “Alpaca” trên thanh tìm kiếm trước mặt.