Đương nhiên Thẩm Ngân Tinh cũng nhận ra điều đó, thế nên cô hơi suy nghĩ một chút, sau đó cô lấy khăn choàng xuống, buộc thành tóc đuôi ngựa.
Vừa rồi nhìn cô thanh lịch trí thức, buộc tóc đuôi ngựa một cái lập tức sinh ra vài phần sắc sảo khôn khéo.
Cô không thấp, dáng người thanh mảnh, đường nét gương mặt thanh tú hoàn mỹ, trang điểm nhẹ nhàng tao nhã, tóc buộc cao tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng điềm nhiên.
Khí chất mạnh mẽ độc nhất vô nhị của cô khiến người ta không thể rời mắt. Dù chỉ là một cái buộc tóc cũng oai hùng hiên ngang, hùng dũng chói mắt.
Mới xem qua "Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái", cảm thấy Mục Quế Anh là một nữ trung hào kiệt. Bây giờ nhìn Thẩm Ngân Tinh xuất hiện oai hùng như thế, ông cụ Bùi lập tức hai mắt sáng lên.
Tất cả mọi người ở đây cũng vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi vẫn rất bình thường, vậy mà bây giờ lại có thể trở nên anh tuấn bức người như thế.
Sự tương phản lớn như vậy làm người ta choáng váng.
Mà cô dường như lại rất quen với cách ăn mặc như thế này, tư thái vẫn rất thản nhiên.
Bạc Hàn Xuyên nâng mắt nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ lóe lên sự ngạc nhiên, thưởng thức, cũng có thăm dò.
Cô luôn luôn khiến anh bất ngờ, nhưng càng như vậy, anh lại càng phát hiện, cô có quá nhiều bí mật.
Thẩm Ngân Tinh chậm rãi bước lên trên sân khấu, đi đến bên cạnh chiếc piano. Ánh đèn của sảnh tiệc sáng như ban ngày, phủ lên người cô. Bộ váy trắng của cô như có tác dụng phản quang, cả người cô được bao phủ bởi ánh sáng, vầng hào quang chói mắt và thu hút.
Sau đó, chỉ thấy cô duỗi năm ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua những phím đàn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng dần dần hiện lên ý cười.
Mọi người đều dán mắt vào cô, không khí yên lặng đến mức dường như một hơi thở mạnh cũng có thể phá vỡ bầu không khí này.
Bạc Hàn Xuyên nheo mắt nhìn cô gái đã trở thành tiêu điểm trên sân khấu, cô có một khí chất mà không phải ai cũng có thể học được.
Người con gái độc nhất vô nhị.
Và là của anh.
Bạc Hàn Xuyên nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt của anh càng thêm thâm thúy, giống như một hồ nước hấp dẫn, một khi bị hút vào thì khó có thể thoát ra được.
Thẩm Ngân Tinh cúi người ngồi xuống ghế đẩu, hai tay đặt trên phím đàn đột nhiên ấn mạnh, một âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó, cô giơ tay trượt phím đàn từ phải sang trái, một chuỗi các âm thanh vang lên, cuối cùng mới dừng lại.
Chuỗi hành động đơn giản và tiêu sái, làm mọi người càng thêm mong đợi vào tiết mục này.
Không biết cô sẽ đàn giai điệu gì.
Một bài hát du dương như Thẩm Tư Duệ vừa rồi?
Không hợp lắm.
Hay là một ca khúc vui tươi?
Cũng không hợp lắm.
Cuối cùng thì cô sẽ đàn bài gì đây?
Kiểm tra âm thanh. Xong!
Thẩm Ngân Tinh khẽ cong môi, nghiêng đầu nhìn về phía ông Bùi, mái tóc buộc đuôi ngựa vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Cô gật đầu với ông cụ, sự tự tin trong mắt cô khiến ông ấy khẽ giật mình. Ông cụ Bùi vốn cũng không mong đợi phần biểu diễn này lắm, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi tò mò.
Thẩm Ngân Tinh quay lại, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và uy nghiêm.
Xung quanh yên tĩnh, Thẩm Ngân Tinh giơ tay lên, hạ xuống mấy phím đàn rải rác, khoảng cách giữa các nốt rất dài, rồi lại ngắn không hề đồng nhất, gần như lạc điệu.