Tổng Tài Gian Ác

Chương 123: Không thể sinh con nữa



Tâm trạng Triệu Mẫn rất tốt, cười rồi giơ ngón cái tán dương Dương Trung: “ Lần này cảm ơn trợ lý Dương nhiều, chiêu này của anh quá cao, bây giờ, chúng ta không những loại trừ được Hàn Gia Lệ, hơn nữa An Tử Thành cũng không li hôn với Phi Phi nữa, thật đúng là một mũi tên trúng hai đích, không có Hàn Gia Lệ nữa, hy vọng hai người bọn chúng sau này có thể sống hạnh phúc bên nhau.” Nói xong, Triệu Mẫn nâng ly rượu vang lên, đưa lên miệng nhấp mấy ngụm.

Lão An ngồi bên cạnh vẫn sa sầm mặt, ông ta hừ lên mấy tiếng, trong giọng nói đầy vẻ không vui: “ Lần này mặc dù loại bỏ được Hàn Gia Lệ, nhưng, đáng tiếc đứa con trong bụng Phi Phi không còn nữa.

Triệu Mẫn cúi đầu nghĩ, chuyện đứa con trong bụng Bạch Phi Phi là của Bạch Chí Văn, nhất thiết không thể để Lão An biết.

Thế là lập tức cười lấy lòng: “ An Dương, anh đừng lo lắng, Phi Phi và Tử Thành vẫn còn trẻ, con sau này sẽ lại có, chỉ cần sức khỏe không sao là được.”

Lão An thở dài, ngữ khí cũng dịu xuống, cúi đầu cầm lên ly rượu, “ Anh sớm muốn bế cháu nội rồi, An Tử Thành mặc dù không phải con trai ruột của anh, nhưng Phi Phi dù sao cũng là con gái ruột của anh, dù cho thế nào, con của chúng cũng là máu mủ huyết thống với An Dương này.”

Triệu Mẫn vừa nghe thấy câu này, nghi ngờ cau mày lại, “ An Tử Thành..........không phải con trai đẻ của anh? Thế thì......đứa con của Mễ Na năm đó........” Triệu Mẫn đột nhiên không dám nói tiếp nữa, trong đầu không ngừng tính toán gì đó.

Sắc mặt lão An bỗng dưng sa sầm lại, khoảnh khắc đó hai con ngươi lạnh như mắt sói dường như báo hiệu giông bão sắp ập đến: “ An Tử Thành của 15 năm trước đã chết rồi, An Tử Thành của bây giờ là anh từ California Mỹ nhặt về. 15 năm, anh nuôi dưỡng hắn trở thành một công cụ kiếm tiền ưu tú. Em không nghĩ xem, nếu như nó đúng là con trai của An Dương anh, thế thì không phải chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Phi Phi, anh làm sao có thể để bọn chúng kết hôn chứ?” Nói xong, đặt ly rượu xuống, nhớ đến Mễ Na và đứa con đó, tim ông ta chẳng có cách nào bình tĩnh được.

Trong mắt Triệu Mẫn đầy vẻ ngạc nhiên, mặc dù đã từng nghi ngờ đến thân thế của An Tử Thành, có điều tận tai nghe được từ chính miệng lão An nói ra, vẫn thật sự khiến người ta bàng hoàng.

Bà ta cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười thắng lợi, không ngờ, con trai của con đàn bà đó chết rồi.

...........

Trong phòng làm việc tổng tài yên lặng, An Tử Thành mở hé mắt nằm trên ghế, điếu thuốc kẹp trong tay đã hút được một nửa.

Mã Phi đẩy cửa đi vào, thần sắc nặng nề liếc nhìn người đàn ông trên ghế, nhẹ nhàng nói: “ Thành Gia, phu nhân đã tỉnh rồi.”

An Tử Thành mặt không biểu cảm thở dài một hơi, đập đập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn: “ Cô ấy không sao chứ?”

Mã Phi cầm chặt lấy bệnh án, nhìn hắn ngập ngừng nói: “ Thành Gia, phu nhân cô ấy....vì mất quá nhiều máu, vì để cứu người, bác sĩ phải cắt bỏ tử cung của phu nhân, nếu không người bệnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Vừa nghe thấy lời này, An Tử Thành ném điếu thuốc tron tay đi, từ trên ghế bật dậy: “ Cái gì? Tử cung bị cắt rồi? thế thì chính là nói.........” Hắn nhìn Mã Phi, sợ hãi lùi về sau mấy bước, một luồng khí lạnh chạy dọc trong người.

Mã Phi gật đầu với hắn, khẳng định nói: “ Phu nhân sau này không thể sinh con được nữa.”

An Tử Thành nghiêng đầu cắn chặt môi, không thể sinh con đối với một người phụ nữ mà nói, đó chính là mạng sống của cô ấy, sự việc tại sao lại thành ra thế này chứ?

Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn Mã Phi: “ Đúng rồi, trên đơn phẫu thuật là ai ký tên?”

“ Là Triệu Mẫn.” Vì cứu người, bà ta cũng chỉ có thể làm như thế.

An Tử Thành cúi đầu hai tay chống xuống bàn, trầm mặc mấy giây, sau đó lấy áo khoác treo trên ghế, quay người đi nhanh đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Bạch Phi Phi đang khóc lóc thảm thiết.

Cô ta căm phẫn gạt bình hoa trên bàn xuống đấy, khuôn mặt cau có túm cổ áo bác sĩ nam: “ Ông nói cái gì? Tôi không thể sinh con nữa? Sao có thể thế được? Các người rốt cuộc làm gì tôi rồi?”

Bác sĩ đó gỡ tay cô ta ra, hoảng loạn đẩy cặp kính trên sống mũi: “ Bạch Tiểu thư, cô bình tĩnh lại, tại vì mất máu quá nhiều, nếu như không cắt bỏ tử cung của cô, cô sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“ Tử Cung không còn nữa......” Bạch Phi Phi khóc gần như tan vỡ, ngồi phệt xuống đất: “ Tại sao có thể như thế được? Các người không thể tước đoạt quyền lợi sinh con của tôi, tôi cần con, anh Tử Thành đồng ý với tôi, sau này chúng tôi sẽ lại sinh thật nhiều thật nhiều con...........”

An Tử Thành lạnh lùng đứng ngoài cửa, nhìn Bạch Phi Phi ngồi trên đất, ánh mắt có chút xót xa không nỡ, bước lên trên nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, vẻ áy náy càng hiện rõ trong mắt.

Bạch Phi Phi vừa nhìn thấy hắn, vội vàng dang tay ôm chặt lấy hắn, cơ thể không ngừng run rẩy: “ Anh Tử Thành.....làm thế nào đây? Sau này em không thể sinh con được nữa, làm thế nào đây? Chúng ta không thể sinh con được nữa.....” Cô ta tuyệt vọng lẩm bẩm trong lòng hắn.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ta, trái tim An Tử Thành co thắt lại, hắn ôm chặt cô ta vào lòng, cúi đầu nhẹ hôn lên má không một sắc máu của cô ta: “ Không sao Phi Phi, anh sẽ không để ý.”

“ Nhưng em để ý, anh Tử Thành, em cần con, em cần con của chúng ta.......” Cô ta ngẩng đầu nhìn hắn, khóc càng đau lòng thảm thương hơn.

An Tử Thành nhẹ nhàng ôm cô ta lên giường bệnh, đưa tay cô ta, khẽ khàng đặt lên môi mà hôn: “ Phi Phi chỉ cần em không sao là tốt rồi, con thật sự không quan trọng, anh sẽ chăm sóc em cả đời.”

Nghe thấy lời hứa của hắn, trên khuôn mặt trắng nhợt của Bạch Phi Phi nở một nụ cười: “ Thật sao anh Tử Thành? Em không muốn anh rời xa em, sau này chúng ta sẽ có cuộc sống bình thường chứ? Em không muốn có người lại ngăn vào giữa chúng ta nữa.” Nói xong, cô ta vùi đầu vào trước ngực hắn.

“ Yên tâm đi, sau này trong cuộc sống của anh chỉ có em.” Hắn vuốt ve má cô ta, trong mắt đầy vẻ áy náy.

Bạch Phi Phi nhìn hắn, cô ta mỉm cười thắng lợi, dù cho đứa con trong bụng không còn nữa, nhưng cô ta đã mãi mãi có được An Tử Thành.

An Tử Thành kéo chăn đắp cho cô ta, sau đó lấy khăn mặt lau đi nước mắt trên mặt cô ta, nhìn cô ta sau khi chìm vào giấc ngủ, hắn mới an tâm mà rời khỏi phòng bệnh.

........

Nhìn bóng dáng An Tử Thành đi xa, Triệu Mẫn lấp ló xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh.

Bước nhanh đến bên giường Bạch Phi Phi, đặt túi hoa quả trong tay lên bàn, Bạch Phi Phi vốn dĩ đang nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra, hai người nhìn nhau cười.

Đúng lúc này, bác sĩ nam đeo kính vừa nãy lại đẩy cửa bước vào, kính cẩn nhìn Triệu Mẫn gật gật đầu.

Triệu Mẫn bước đến trước mặt bác sĩ nam đó, từ trong túi lấy ra một phong bì nhét vào tay của anh ta, “ Bác sĩ Lí, lần này nợ sự giúp đỡ của ông rồi, bên trong là chi phí 20 vạn, sau ba người tôi sẽ sai người điều anh đến bệnh viện tốt nhất nước Mỹ.”

Bác sĩ nam đó vui mừng cầm lấy phong bì trong tay bà ta, cuống cuồng nói lời cảm ơn: “ cảm ơn bà Triệu, sau này còn cần giúp đỡ gì, bà cứ nói.”