Tổng Tài Gian Ác

Chương 156: Tha thứ cho anh



“ Nhưng ba cháu ngã xuống rồi!” Tâm trạng Tiểu Tiểu Bân có chút kích động, nói xong lại định nhảy xuống, dù cho thế nào cậu cũng phải cứu An Tử Thành lên.

Không Thành bình tĩnh trầm lặng một lúc rồi nói với cậu bé: “ Cháu bình tĩnh đi, chú lập tức sai người đi cứu vớt, yên tâm đi, người của Soma không dễ chết thế đâu.”

Vừa nghe thấy lời này, Hàn Gia Lệ vội vàng chạy đến trước mặt Không Thành, nhìn anh ta cầu cứu: “ Xin anh cứu anh ấy, tôi cầu xin anh cứu anh ấy, anh ấy không thể chết......”

“ Mẹ.......” Tiểu Tiểu Bân ấm ức nhìn cô, ôm chặt lấy chân Hàn Gia Lệ.

“ Tiểu Tiểu Bân........” Hàn Gia Lệ quỳ người xuống ôm cậu bé vào lòng, cuối cùng cũng bật khóc, chỉ cần anh ta có thể sống mà quay về, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh ta, cô thề!

Không Thành cầm điện thoại ra, gọi đến một số máy, mới chỉ vài phút đã có mấy chiếc xe đen nhanh chóng đến đó.

“ Mọi người lập tức đi tìm mấy chiếc thuyền, tôi cần tìm thấy người trong thời gian ngắn nhất.” Không Thành dặn dò bọn họ, sau đó những người đó nhanh chóng tản đi.

“ Mẹ, chúng ta đi tìm ba đi, nói không chừng ba sẽ có cách.” Tiểu Tiểu Bân đột nhiên nhớ ra gì đó, từ trong lòng Hạ Lâm ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to tròn nhìn cô.

Hạ Lâm vội đứng dậy, đúng rồi, Quỷ Mị không phải có sở trường tìm người sao? Vừa nghĩ đến đây, cô hoảng loạn nhìn Không Thành: “ Chúng tôi về trước tình cách, ở đây phiền anh rồi.”

Không Thành hiểu ý gật gật đầu với bọn họ: “ Yên tâm đi, có tin tức gì tôi lập tức gọi điện cho Tiểu Tiểu Bân.”

Trong lòng Hạ Lâm hết sức lo lắng, cô không nói gì, bế Tiểu Tiểu Bân lên xe, sau đó lái xe đi thẳng về hướng Vườn Hoa Hồng.

.......

Tiêu Dật Nhiên đang ở trong phòng xem tài liệu, năm năm trước thực thi kế hoạch Soma được một nửa đột nhiên bị điều đi Dubai, còn bây giờ đã hoàn thành việc ở Dubai, quay lại đây lại đón nhận mệnh lệnh tiếp theo đó là tiếp tục đối phó căn cứ địa Soma, điều này khiến anh đột nhiên trầm lặng rất lâu, một phía đang gặp trở ngại giữa quan hệ của Hạ Lâm và An Tử Thành, khiến anh rất khó buông tay, anh chưa có cách nào có được cảm nhận của Hạ Lâm.

Đúng lúc đang lúc bối rối, Hạ Lâm dẫn theo Tiểu Tiểu Bân hoảng hốt đẩy cửa đi vào.

Tiêu Dật Nhiên ngước mặt lên nhìn, sau đó cau mày lại hỏi: “ Có chuyện gì thế?” Anh nhìn hai người trước mặt không kìm được cau chặt mày khó hiểu.

“ Tiêu Dật Nhiên, An Tử Thành xảy ra chuyện rồi, anh cứu anh ấy với.” Hạ Lâm đi thẳng đến trước mặt anh cầu cứu.

Tiểu Tiểu Bân cũng cuống quyét chạy lên trước, nắm lấy tay áo của Tiêu Dật Nhiên: “ Ba, con biết nhất định ba sẽ có cách cứu chú ấy, chú ấy không thể chết!”

Nhìn vẻ mặt cầu cứu của hai mẹ con, trong lòng Tiêu Dật Nhiên có chút bất an, anh ngoảnh đầu nhìn Hạ Lâm: “ Em.....hồi phục kí ức rồi à?”

Hạ Lâm không nói gì, chỉ gật gật đầu với hắn.

Tiêu Dật Nhiên lùi về sau mấy bước, An Tử Thành.........nhưng.......anh vừa nhận mệnh lệnh tiếp theo......

Nhìn Tiêu Dật Nhiên thần sắc có chút lúng túng, Hạ Lâm bước lên trước, gần như sắp quỳ xuống trước mặt anh: “ Anh liên hệ với Quỷ Mị đi, em biết Quỷ Mị nhất định có thể tìm được anh ấy, Tiêu Dật Nhiên em cầu xin anh đấy.”

Tiêu Dật Nhiên cúi đầu liếc nhìn anh, giọng nói lạnh lùng: “ Bọn anh vừa nhận mệnh lệnh, phải đối phó Soma, Quỷ Mị là người nếu như làm trái mệnh lệnh, cô ấy sẽ không giúp.”

Hạ Lâm đứng dậy lắc lắc đầu: “ Các anh.....muốn đối phó với anh ấy?”

“ Anh có thể chọn lựa không hành động, nhưng anh không thể ngăn cản.” Tiêu Dật Nhiên cố ý ngoảnh đầu đi chỗ khác không nhìn cô, sợ mình sẽ mềm lòng.

Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Tiểu Bân bước lên trước ôm chặt lấy chân Tiêu Dật Nhiên: “ Ba, ba giúp chú ấy đi, con xin ba đấy. Ba đi nói với Quỷ Mị, không chừng cô ấy sẽ giúp.”

Tiêu Dật Nhiên cúi đầu nhìn cậu bé, chiều chuộng bế cậu từ dưới đất lên: “ Xin lỗi, ba rất hiểu rõ cô ấy, Quỷ Mỵ sẽ không giúp.”

Nghe thấy lời này, Hạ Lâm cũng không muốn làm khó anh, cô thất vọng nhìn Tiêu Dật Nhiên: “ Tiểu Tiểu Bân, con ngoan ngoãn ở nhà, mẹ đi cứu chú ấy.” Nói xong quay người nhanh chân bước ra cửa.

Tiểu Tiểu Bân giãy giụa từ trong lòng Tiêu Dật Nhiên xuống: “ Mẹ mẹ, con muốn đi cùng mẹ.”

Tiêu Dật Nhiên bước lên trước kéo cô lại: “ Em điên rồi à? em đi đâu để tìm hắn chứ?”

Hạ Lâm quay đầu nhìn anh, nước mắt không kiềm chế được ầng ậng trong khóe mắt: “ Tiêu Dật Nhiên, em thật sự không thể ngồi đây nhìn, tất cả năm đó đều là hiểu lầm, là em hiểu lầm anh ấy, cho nên lần này, dù cho thế nào em cũng phải đi cứu anh ấy.”

Nghe lời cô nói, tim Tiêu Dật Nhiên như rơi xuống vực thẳm........

Từ đầu đến cuối.......người cô yêu chỉ có An Tử Thành.

Không phải là của anh, thì dù có nỗ lực thế nào cũng không thể là của anh được.

Cúi đầu, trong mắt ánh lên chút lạc lõng: “ Thế......còn anh thì sao?”

Hạ Lâm không quay đầu, không biết đối diện với anh thế nào: “ Tiêu Dật Nhiên, chuyện của chúng ta.......đợi em về sẽ nói sau......em xin lỗi........” Lời còn chưa dứt, cô đã quay người đi rồi.

Tiêu Dật Nhiên nhìn bóng dáng cô rời xa, ánh mắt có chút mơ hồ, sau đó hít một hơi thật sâu: “ Anh nên buông tay rồi sao?”

Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Tiểu Bân kích động ngẩng đầu nhìn anh: “ Ba, ba nói gì thế, không cho ba nói như thế, ba không được bỏ cuộc, ba mãi mãi là người giỏi nhất trong lòng con.” Tiểu Tiểu Bân nhìn anh, vẻ mặt chắc chắn khẳng định.

Quyết định này luôn kiên định trong lòng cậu bé, dù cho An Tử Thành là ba đẻ của cậu bé, cũng chẳng có cách nào thay đổi được quyết định này, cậu bé mãi mãi ghi nhớ, khi còn nhỏ, Tiêu Dật Nhiên là ba của cậu bé, mà lúc đó An Tử Thành không có ở bên cạnh cậu bé.

Đối với một đứa trẻ mà nói, cậu bé trách An Tử Thành, nhưng vào lúc quan trọng này, cậu bé không hận được hắn.

........

Hạ Lâm lái xe, với tốc độ nhanh nhất quay lại chỗ vừa xảy ra, tình hình ở đó khiến cô ngạc nhiên có chút không định thần lại được.

Một chiếc trực thăng không ngừng xoay tròn trên mặt nước, trên mặt hồ vô số những con thuyền đang ra sức cứu vớt, Hạ Lâm trong đám đông không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Không Thành, nhưng bất giác nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Cô nheo mắt lại nhìn anh ta, người đó là......

Bùi Hạo Hiên!

Trong đầu đột nhiên giật mình, sau đó cô nhanh chóng chạy về phía Bùi Hạo Hiên.

Bùi Hạo Hiên ở Mỹ nhận được tin cấp báo mà An Tử Thành phát đến, lập tức thông báo cho Maike, Maike sau khi biết tin, vội vàng muốn tự mình quay về, thế là từ Mỹ bay về ngay.

Khi Bùi Hạo Hiên ngoảnh đầu nhìn thấy Hàn Gia Lệ, hiện rõ ngạc nhiên: “ Hàn Gia Lệ......” Anh ta ngạc nhiên gọi tên cô, còn không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.

“ Anh không phải đang ở Mỹ sao?”

Bùi Hạo Hiên cúi đầu không hỏi lại cô, ngẩng đầu nhìn cô nói thật: “ Tôi ở Mỹ nhận được tín hiệu cấp báo của An Tử Thành gửi đến, biết cậu ấy lúc này nhất định gặp nguy hiểm, cho nên lập tức quay về.”

“ Thế có tìm thấy anh ấy không?” Cô nhìn anh ta, mặt đầy hy vọng.

Bùi Hạo Hiên chán nản lắc đầu với cô: “ Bây giờ vẫn chưa tìm thấy, có điều cô yên tâm đi, đến Maike còn đích thân ra tay, không mất bao lâu, nhất định sẽ tìm thấy người.” Bùi Hạo Hiên nhẹ giọng an ủi cô.

Tim Hàn Gia Lệ thấp thỏm bất an, cô nắm chặt hai tay lại, nhìn anh ta đầy lo lắng.

Còn cô cũng không thể giúp được gì.

Đúng lúc này, từ phía không xa có hai người mặc áo đen đang hoảng loạn chạy về phía Bùi Hạo Hiên......

Bùi Hạo Hiên quay lại nhìn bọn họ, cau mày hỏi: “ Có tình hình mới không?”

Đang nói thì hai người đó đã chạy đến trước mặt anh ta: “ Hiên Gia, có tình hình! Đội hai chuyển đến tin tức nói đã tìm thấy Thành Gia ở khu vực phía dưới sông rồi!”

Bùi Hạo Hiên căng thẳng nhìn bọn họ nói: “ Thế người đâu?”

Hai người nhìn nhau nói: “ Đã đưa đến bệnh viện rồi, nghe nói vết dao đâm không nặng lắm, có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

“ Thật sự không sao chứ?” Hàn Gia Lệ ở bên cạnh cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng dường như vẫn có gì đó không dám tin.

Hai người đó nhìn Hàn Gia Lệ tiếp tục nói: “ Yên tâm đi, tin tức của chúng tôi sẽ không sai, hơn nữa nghe nói khi tìm thấy Thành Gia, anh ấy đã bò lên bờ rồi, người còn chưa tỉnh hẳn, chỉ có điều vết thương trên người chảy quá nhiều máu cho nên có chút yếu ớt.

Nghe thấy lời này, Bùi Hạo Hiên cũng lau mồ hôi trên trán, phẩy phẩy tay ra phía sau, “ Mọi người về cả đi.”

Sau đó lại quay đầu nhìn Hàn Gia Lệ: “ Chúng ta bây giờ mau đến bệnh viện, cô cùng đi với tôi nhé.” Nói xong lập tức quay người lên xe.

“ Được.” Tim Hàn Gia Lệ run rẩy, cô nhìn anh ta rồi trả lời một câu, nhanh nhẹn bước lên xe của Bùi Hạo Hiên.

.............

Khi hai người đến bệnh viện, An Tử Thành đã được chuyển đến phòng bệnh, dường như vết thương không nặng lắm, bác sĩ sau khi băng bó lại cho anh ta, để anh ta nằm trên giường truyền nước.

Hàn Gia Lệ chạy nhanh đến phòng bệnh, nhìn An Tử Thành nằm trên giường, cô bước đến bên giường, đưa tay ôm lấy cơ thể anh: “ Anh không sao chứ? Thật sự không sao chứ?” Ngẩng đầu nhìn anh đầy lo lắng.

Bùi Hạo Hiên đi theo sau Hàn Gia Lệ, đúng ở cửa nhìn hai người mỉm cười ấm áp, sau đó không nói câu gì, đi khỏi phòng bệnh đóng cửa lại cho hai người.

An Tử Thành nhìn bóng người vụt đi ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên cười, sau đó cúi đầu ôm lấy người phụ nữ trên người mình.

“ Xin lỗi Gia Lệ.....” Giọng nói của hắn thầm thì bên tai cô, mặc dù tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng năm năm trước hắn vẫn làm chuyện tổn thương cô.

Hàn Gia Lệ ngẩng đầu đưa tay nắm chặt lấy tay hắn: “ Anh đừng nói nữa, lúc đó là em không tin anh, cho nên mới bị kẻ khác lợi dụng, hơn nữa sau này con cũng không sao, không phải sao?” Đối với chuyện của năm năm về trước, cô không muốn nghĩ lại quá nhiều, chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi.

“ Đúng rồi, con trai của anh đâu?” An Tử Thành bật dậy khỏi giường, nhất thời xuất hiện thêm một cậu con trai thiên tài khiến hắn vui không kể xiết.

(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)