Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 82: NGUY NAN CẬN KỀ!! KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG!!



Ở chương trước

" Nếu ngài không nói ra mối quan hệ giữa ngài và Lưu Linh thì tôi sẽ không nói bất cứ điều gì về con bé. Ngài có lẽ đã điều tra hết tất cả mọi chuyện từ trước nên chắc cũng biết Linh làm nghề gì phải không?? Đến tôi cũng không biết con bé đang ở đâu nên ngài đừng hỏi tôi!!! Và tôi cũng cảnh cáo ngài!! Nếu Lưu Linh bị làm sao thì người đầu tiên tôi tìm đến chính là Nam Cung thiếu đó!!!!"

Nói xong, Tố Tố rời đi, đám cảnh vệ của Nam Cung Hàn định bắt cô lại nhưng bị hắn ra lệnh:

" Không cần đuổi theo!! Để cô ta đi đi!!"

----------

Tố Tố vừa rời đi, Nam Cung Hàn ra lệnh cho Hách Liên đóng cửa quán bar sớm hơn thường ngày.

Sau đó, hắn cùng đám vệ sĩ của mình trở về biệt thự nơi hắn sống...

Không hiểu vì sao nhưng càng lúc trông hắn càng đáng sợ, cặp lông mày sâu róm vừa tạo nên vẻ nam tính cho hắn vừa toát lên khí chất khiến người khác kinh hãi vô cùng.

Các vị khách đến vui chơi tại quán bar cũng không dám kêu ca gì bởi ai ai cũng cảm thấy sợ hãi trước con người tàn ác, đa đoan - Nam Cung Hàn.

Khi Nam Cung Hàn vừa rời khỏi được hơn năm phút, cả đám nhân viên mới dám thoải mái cười nói, vui đùa cùng nhau.

Họ nhanh chóng dọn dẹp, lau chùi quán bar sạch sẽ...

Ai cũng cảm thấy vui vẻ bởi hôm nay thay vì phải làm việc tới ba giờ sáng, họ lại được về sớm hơn hai tiếng đồng hồ.

Lúc này, trong phòng thay đồ, Tiểu Chư đã hết nấc cụt, cô nhanh chóng thay quần áo trước khi những nhân viên nam khác bước vào... Bởi cô vẫn đang là nữ cải nam trang...

-------

Tan làm, tất cả nhân viên, ai về nhà nấy, có người cùng đường nên đi cùng nhau, chỉ còn Tiểu Chư một mình bơ vơ, lẻ bóng trêи phố xá lúc một giờ đêm.

Vừa rồi, trước khi đến, cô đi bằng xe motor nhưng bây giờ với tình hình này, cô đành phải gửi cái xe yêu quý của mình tại gara ô tô ở gần quán bar rồi đi bộ về nhà.

Trời sắp vào đông rồi, sương mù giăng lối mờ ảo, từng cơn gió lạnh thổi nhẹ, tiếng lá cây xào xạc hòa với tiếng gió, Tiểu Chư cảm giác có chút rùng mình.

Đường về nhà hôm nay cảm giác như dài thêm mấy chục mét vậy, Tiểu Chư đi mãi, đi mãi mà không đến nơi, cô cảm giác có ai đó hình như đang đi phía sau mình.

Từng bước, từng bước đi theo....

Cô giả vờ đi tiếp rồi nhanh chóng di chuyển đến những cửa hàng tiện lợi xung quanh nhưng tất cả đều đã đóng cửa....

" Phải làm sao đây?? " Tiểu Chư vừa lo lắng vừa đi vừa suy nghĩ.

Cô lấy ra trong balo một cái chích điện và một lo xịt hơi cay, sau đó nhanh chóng di chuyển vào một con ngõ vắng gần đó rồi lấp vào một góc tối.

Chỉ cần tên đang theo dõi cô mất cảnh giác, ngay lập tức cô sẽ sử dụng chích điện và bình xịt hơi xay để mà khống chế hắn, sau đó thoát thân.

Mọi việc đều được cô lên kế hoạch một cách chu toàn trong chốc lát.

Nhưng kì lạ thay, đột nhiên cô không còn nghe thấy tiếng bước chân kia nữa, cô nghiêng người nhìn để thăm dò thì....

Bỗng lúc này từ trêи tường, một người nhảy xuống và khống chế Tiểu Chư.

Theo bản năng, cô nhanh chóng dùng chích điện, chích vào người hắn nhưng lại không may bị hắn nắm thóp, hắn bắt lấy hai tay cô rồi kéo về đằng sau.

Sau đó, hắn áp sát cô vào tường rồi lấy còng số tám khóa tay cô lại.

Bấy giờ Tiểu Chư vẫn không kịp phản kháng lại, mọi hành động của tên này đều rất nhanh và điêu liệu lại còn vô cùng linh hoạt nữa.

Cô đành phải lớn tiếp kêu lên: " Cứu với!! Cứu với!! "

Tiếng kêu cứu vang vọng trong con ngõ nhỏ, bây giờ đã muộn như vậy rồi, nào có ai nghe thấy...mà cho dù có nghe thấy cũng không kịp nữa rồi.

Cô vừa kêu lên, tên kia ngay lập tức lấy tay đánh vào gáy cô....

Tiểu Chư ngất đi ngay sau đó....

Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?? Liệu Tiểu Chư sẽ gặp phải những chuyện gì? Cùng đón đọc ở chương sau nhé!