Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 86: Câu Chuyện Của Gấu Và Mật. Cậu Đã Quên Tớ



Ở chương trước

Nhưng phía sau câu chuyện nhạt nhẽo mà cậu nói chính là lý do mà hắn đang tìm kiếm Lưu Linh. Hắn chính là đang gián tiếp trả lời câu hỏi kia của cậu mà thôi... Nếu ai hiểu thì cũng có thể đoán được Mật ở đây chính là Lưu Linh còn Gấu chính là Nam Cung Hàn.

Hơi nước mờ dần, cậu thấy ánh mắt hắn đang giận dữ nhìn cậu, cậu chỉ biết cười ngốc rồi nói: " Câu chuyện hay lắm! Ngài kể tiếp đi ạ! "

-------

Nam Cung Hàn tiếp tục kể:

Một hôm, có một người phụ nữ đến cô nhi viện, bà ta muốn nhận nuôi một đứa trẻ trong cô nhi viện.

Hai đứa được người phụ nữ ấy để ý nhất là Gấu và Mật bởi chúng có ngoại hình khá đáng yêu. Vì nhớ đến mong muốn của Mật, Gấu đã bảo sơ để người phụ nữ kia nhận nuôi Mật.

Nghe nói người phụ nữ đó cũng có rất nhiều tiền, chắc chắn sẽ nuôi Mật, giúp Mật trở thành một cô phóng viên trong tương lai.

Tuy có chút buồn vì phải xa Mật nhưng Gấu không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà Mật không thể thực hiện được mong ước của bạn thân.

Nhưng chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như không có bức thư đó.

Vào một ngày mưa lớn, Gấu nhận được một bức thư của Mật.

Đã hơn một năm kể từ ngày Mật được nhận nuôi, đây là bức thư đầu tiên mà cậu nhận được từ Mật, nhưng trong phong thư chỉ có hai chữ " Cứu tớ!! "

Gấu nhìn hai chữ ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, cậu định mang bức thư đến chỗ sơ nhưng sơ lại không tin lời cậu.

Sơ lấy ra từ trong túi một tấm ảnh, trong ảnh là hình Mật đang cười bên người phụ nữ kia....Trông nó khá hạnh phúc...

Gấu cầm tấm ảnh trêи tay rồi nhìn bức thư mà Mật gửi, sẽ không có chuyện Mật nói dối Gấu bởi Mật là một người rất thật thà...

Gấu rất nhớ Mật, nó muốn ngay lập tức chạy đến chỗ bạn mình mà hỏi han mà chơi đùa với Mật. Nhưng rồi sau đó, Gấu được người cha đã bỏ rơi mẹ cậu ngay từ khi khi cậu còn nằm trong bụng mẹ, đón về nhà.

Nhà ư? Nơi đó còn không bằng cô nhi viện, cậu bị đánh đập, bị xem như trò đùa của bọn trẻ con nhà giàu, luôn phải sống dưới tầng hầm và làm việc như những người giúp việc khác.

Nhưng một ngày nọ, ông nội từ bên nước ngoài trở về, ông ấy đã đưa cậu về sống chung, nuôi dưỡng cậu. Trước khi ra đi còn để lại cho câu 20 phần trăm cổ phần của công ty...

Nắm giữ cổ phần lớn như vậy, cha cậu, người đàn bà kia cũng không dám đụng đến cậu, cậu học hành, tập võ, làm việc gì cũng luôn luôn đứng đầu. Có thể nói là vô cùng thông minh.

Nhưng vào một ngày trời mưa, cậu không may bị bắt cóc, bị ép giao lại cổ phần rồi bị nhốt trong căn phòng tối đen dưới tầng hầm ở một căn nhà hoang trong rừng. Tiếng sấm sét đánh ùng oàng làm cậu sợ hãi, cậu co ro trong góc tối của căn phòng, hai tay ôm chặt lấy đầu, đôi bàn chân run run, miệng liên tục la hét.

Khi trời đã tạnh mưa, cậu mới bình tâm lại, cậu nhớ đến hình ảnh của Mật, cậu muốn đi tìm Mật, muốn chơi muốn nhìn thấy Mật cười, cậu giả vờ ngất đi.

Đám người kia nghe thấy tiếng hét của cậu liền chạy vào, nhân lúc này, cậu nhanh tay bốc nắm cát dưới nền hất vào mặt chúng, sau đó chạy thoát thân.

Giữa trốn rừng sâu âm u, cậu mới chỉ là một đứa trẻ đương nhiên sẽ có chút sợ nhưng giờ là lúc để cậu thực hành những kiến thức trong sách mà cậu đã từng đọc và học.

Cậu rất nhanh chóng thoát khỏi khu rừng ấy, sau đó cậu liền chạy đến nơi ông ngoại cậu sống.

Hồi còn mẹ, Gấu đã được mẹ mình kể lại rằng, ông ngoại cậu là chủ của một bang hắc đạo có tiếng lúc bấy giờ, ông ngoại vì hiểu lầm nên mới đuổi mẹ cậu ra khỏi nhà. Mẹ cậu còn nói: " Nếu không còn nơi nào cho con đến, hãy tìm ông ngoại! Người nhất định sẽ bảo vệ con!! " Đó là lời nói cuối cùng của mẹ cậu trước khi bà ra đi mãi mãi.

Gấu đã tìm đến nơi đó và quả nhiên như những lời mẹ cậu nói.

Lúc mới đầu, tuy ông ngoại không tin cậu là cháu ngoại của ông nhưng khi nhìn thấy cái vòng tay cẩm thạch của mẹ cậu và nghe những gì cậu nói...Ông ấy đã không dấu nổi nước mắt mà khóc lên, ông ôn trầm lấy cậu, nói:

" Con trai của con đây ư? Con gái của bố...bố xin lỗi!! "

Từ đó, Gấu ở cùng với ông ngoại, được ông và các bác, các chú bảo vệ, dạy võ công,...

Dần dần không bi lụy tự lúc nào cậu đã vô tình quên mất hai từ " Cứu tớ! " của Mật cho đến khi...