Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 106: C106



Nữa năm sau.

Thành phố M, sân bay.

Mộ Hi Thần mặc âu phục thủ công màu đen, đeo kính râm, mặt không chút thay đổi sải bước đi ra ngoài cổng, phía sau anh là Lâm Gia Thụy, cũng mặc đồ đen, xách theo một chiếc cặp, vẻ mặt như bằng.

Họ vừa trở về từ Hoa Kỳ và hoàn thành việc cấp vốn cho công ty bên đó.

Bành Việt cùng Hoa Xán đã đợi sẵn bên ngoài, khi thấy họ đi ra, họ vội vàng chạy đến đón họ.

"Đại ca, bên kia cô Tu hai ngày nay hoàn thành thu mua bất động sản Thiên Hằng, kế tiếp cần chúng ta tiếp nhận, Tề Vũ đã qua rồi." Hoa Xán vừa đi vừa báo cáo.

"Việc đánh giá toàn diện quần áo Hằng Vận đã hoàn thành, công ty điện ảnh và truyền hình bước vào giai đoạn kiểm toán, có thể bắt đầu niêm yết bất cứ lúc nào."

Chủ tịch Diệp bên kia mời một đoàn đội rất lợi hại tới đây, nghe nói hôm nay có thể đến."

Mặt khác công tác di đời tập đoàn Mộ thị đã hoàn thành toàn bộ, ngày mai sẽ tổ chức lễ niêm. yết, cậu Trác đã gửi thiệp mời, đến lúc đó sẽ tổ chức đại lễ chiêu đãi."

Hoa Xán vừa bước nhanh đuổi theo, vừa báo cáo ngắn gọn.

Mộ Hi Thần nghe vậy mặt không chút thay đổi.

Bành Việt trong tay cầm một tập tài liệu: "Đại ca, có mấy văn kiện rất cần anh ký tên để lập tức đưa đến chỗ cậu Ngọc.”

Mộ Hi Thần dừng bước, tháo kính râm đưa. cho Hoa Xán, nhận lấy văn kiện từ trong tay Bành Việt, mở ra.

Phía họ gần lối ra, vắng người hơn.

"Quả bóng của mình, quả bóng của mình, đừng chạy, ngoan nào, đừng chạy..." Một giọng nói non nớt vang từ phía bên kia của lối đi.

Sau đó, một quả bóng lăn đến chân Hoa Xán.

Hoa Xán khom lưng nhặt bóng lên, một thân ảnh nhỏ không dừng kịp, trực tiếp đụng vào chân Hoa Xán.

“Ôi!" Cô bé hô lên.

Hoa Xán cúi đầu, là một cô bé trang điểm hồng hào, làn da trắng nõn, ngũ quan tỉnh xảo, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy trắng thêu hoa vàng, thoạt nhìn khoảng bốn, năm tuổi, trên lưng đeo hoạt hình nhỏ.

Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn Hoa Xán, dùng bàn tay nhỏ nhắn như thịt xoa xoa cái mũi nhỏ.

Hoa Xán trong lòng khẽ động, khuôn mặt nhỏ nhắn này sao lại nhìn quen như vậy chứ?


Cô bé chạm vào mũi đau đón, hờn đỗi nói: "Chú đẹp trai, có thể trả lại quả bóng cho cháu không?"

Hoa Xán khom lưng, đặt quả bóng vào lòng bàn tay cho cô bé.

Cô bé đưa tay nhận lấy, cười nói lanh lảnh: "Cám ơn chú! Đây là quả bóng may mắn của cháu, nếu chú chạm vào, nó cũng sẽ mang lại may mắn cho chú."

Hoa Xán không khỏi mỉm cười, cô bé này quá đáng yêu.

"Hoa Xán, đi thôi." Mộ Hi Thần ký xong văn kiện, đưa cho Bành Việt, Bành Việt kêu Hoa Xán.

Quay đầu lại thì nhìn thấy cô bé kia, cô bé nghe thấy tiếng cũng quay đầu nhìn bọn họ, Bành Việt ngẩn người.

Mộ Hi Thần nhìn thấy sự khác thường của anh ta, trong lúc vô tình quay đầu lại liếc mắt một cái.

Không khỏi ngẩn người.

Trong ký ức, Vân Khanh nhỏ bé đứng bên ao. hét lên: "Mẹ ơi, rất nhiều cá đẹp này.”

Mộ Hi Thần chớp mắt một cái, sững sờ nhìn cô bé trước mắt, bé con và Vân Khanh khi còn bé quả thực giống nhau như đúc.

Anh còn chưa lấy lại tỉnh thần, đùi đã bị cô gái nhỏ nhào tới ôm lấy: “Chú ơi, chú ngồi xổm xuống cho cháu xem đi!”

Mộ Hi Thần cúi đầu nhìn cô gái nhỏ mềm mại bên đùi, đối mặt với đôi mắt to đen như mực kia, trái tìm bỗng muốn tan chảy.

Lâm Gia Thụy tháo kính râm xuống, Bành Việt và Hoa Xán giật mình nhìn hai người lớn một

nhỏ, anh đang lau mồ hôi cho cô bé.

Từ lần hôn mê nửa năm trước đã cho rằng Mộ Hi Thần không thể chịu nổi được bất luận kẻ nào tiếp xúc chân tay, cùng bất luận kẻ nào cũng sẽ duy trì khoảng cách. Cô bé này một giây sau sẽ không bị đại ca ném ra ngoài đấy chứ?

Mộ Hi Thần chậm rãi ngồi xổm xuống, chiều cao mo của anh, mặc dù ngồi xổm xuống, cô bé vẫn không cao bằng mi tâm của anh.

Cũng may cô gái nhỏ không cần phải ngước lên vất vả như vậy.

Hai đôi mắt to đen nhánh yên lặng nhìn nhau, Bành Nguyệt và Hoa Xán nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Lâm Gia Thụy thì thở phào nhẹ nhõm, sếp không phát điên, xem ra vấn đề tâm lý của anh đối với mấy đứa nhỏ không có việc gì.

Một giây sau, tay cô bé vuốt v e mặt Mộ Hi Thần, khiến trái tim Lâm Gia Thụy lại đập thình thịch.


“Chú giống hệt anh trai cháu, chỉ lớn hơn anh ấy hai thước, hơn nữa còn già hơn một chút.” Ngón tay út của cô gái nhỏ chậm rãi vuốt v e lông mày của Mộ Hi Thần, dùng giọng trẻ con nói.

Trong lòng Mộ Hi Thần có một loại cảm xúc khó hiểu, đứa trẻ này, và Vân Khanh hơn hai mươi. năm trước giống nhau như vậy, ánh mắt thuần khiết đều giống nhau như đúc.

"Chú có phải là bố của cháu không?" Cô bé bỗng nhiên thu tay lại, che miệng nhỏ của mình, giật mình trừng mắt nhìn Mộ Hi Thần.

Ba người Lâm Gia Thụy đứng sau lưng lại hoảng sợ.

Trẻ con bây giờ đều có cá tính như vậy sao?

Trước mặt mọi người, hỏi một người đàn ông. lần đầu gặp mặt có phải là cha cô bé không?

Con bé nghĩ mình là con nòng nọc sao? Bơi, bơi tìm mẹ? Không, tìm bốt

Cháu, tên là gì?" Mộ Hi Thần cố hết sức làm dịu giọng, cẩn thận hỏi.

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô bé ra, bàn tay thật nhỏ bé, mềm mại, anh đuỗi tay ôm lấy cô bé, để cô tựa vào lòng mình.

Trái tim anh không hiểu sao cứ muốn tan chảy, đứa nhỏ này, anh rất thích, anh muốn ôm cô vào lòng, muốn dỗ dành cô, cưng chiều cô.

“Moon!” Một giọng nói trẻ con nhưng. nghiêm túc vang lên sau lưng kèm theo tiếng bước chân vội vã

"Leo, anh mau tới đây, nơi này có người giống. anh như đúc này." Cô bé được gọi là Moon hào hứng vảy tay.

Ba người Lâm Gia Thụy đứng, Mộ Hi Thần ngồi xổm, tìm xem âm thanh phát ra từ đâu.

Phía sau có một cậu bé bốn hoặc năm tuổi, mặc một bộ đồ nhỏ màu đen và áo sơ mi trắng, ăn mặc chỉnh tế như một quý ông.

Bốn người lớn đột nhiên nín thở.

Bởi vì, cậu bé có khuôn mặt giống hệt Mộ Hi Thần.

Không chỉ mặt mày như tạc, ngay cả khí thế kia cũng giống nhau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, trong nét trẻ con lộ rõ sự xa cách và lạnh lùng bất khả xâm phạm, từ chối người cách xa vạn dặm.

Lâm Gia Thụy, Bành Việt, Hoa Xán không tự chủ được đồng loạt nhìn về phía ông chủ của mình, quay đầu lại nhìn cậu nhóc đang đứng cách đó vài bước.


Thật vậy, giống hệt nhau!

Trong mắt cậu nhóc hiện lên một tỉa kinh ngạc, lại rất nhanh bình tĩnh, lạnh làng nhìn Mộ Hi Thần.

Tim Mộ Hi Thần đập như trống.

Anh ôm cô bé lên và đứng dậy và hỏi cô: "Nói cho chú biết tên của cháu là gì." Giọng nói của anh run rẩy.

“Buông em gái tôi rai” Đứa nhỏ không tiến lên, bởi vì đứng ở vị trí của mình, không cần ngẩng đầu nhìn người đàn ông này.

Mộ Hi Thần liếc mắt nhìn nhóc một cái, đời ánh mắt tới cô bé trong ngực.

Cô bé mỉm cười ngọt ngào, chỉ vào cậu bé và nói: “Chú thấy đấy, đây là anh trai cháu, hai người trông giống hệt nhau, phải không?"

Cô bé an tâm tựa vào lòng Mộ Hi Thần, hướng, về phía anh trai giơ tay lên: "Leo, em tìm được quả bóng may mắn rồi này, chú ấy nhất định là bố của chúng ta, chú ấy giống hệt anh luôn ấy.”

“Tống Tiểu Bạch, em xuống liền cho anh!” Cậu bé tức giận ra lệnh cho em gái mình.

Cô bé bĩu môi: "Không được gọi em là Tống Tiểu Bạch, em không phải là đứa ngốc! Em sẽ nói với mẹ là anh lại bắt nạt em nữa cho coi.”

Cô quay đầu lại, độ cao này vừa vặn có thể khiến cô ngang tầm với khuôn mặt của Mộ Hi "Thần: "Cháu là Tống Mộ Nhược, anh trai cháu tên là Tống Mộ Triết, còn gọi là Tống Tiểu Soái, nhưng cháu không phải Tống Tiểu Bạch, bởi vì bọn họ gọi cháu là Tiểu Bạch là muốn chê cháu ngốc đó.”

Tống Mộ Nhược!

Tống Mộ Triết!

Cánh tay Mộ Hi Thần không khỏi siết chặt.

"Chú đẹp trai, chú ôm cháu chặt quá." Tống Mộ Nhược giãy dụa một chút.

Mộ Hi Thần vội vàng buông lỏng cánh tay, thân thể mềm mại của Tống Mộ Nhược dán lên ngực anh, trên người cô là mùi sữa nồng đậm, ánh mắt Mộ Hi Thần nóng lên.

Tống Mộ Nhược cười hì hì, lăn lăn quả bóng. trong tay lên mặt Mộ Hi Thần: "Anh trai là tiểu soái, chú chính là đại soái, cũng không biết chú có phải là bố cháu hay không, nhưng cháu rất thích chú, cháu cực hy vọng chú là bố cháu.”

Mộ Hi Thần mặc cho cô chơi, nhẹ giọng hỏi: "Nói cho chú biết, mẹ các cháu là ai?”

Trong mắt Tống Mộ Triết đã phun ra lửa, nhưng nhóc vẫn đứng tại chỗ, không tới gần bốn người đàn ông cao lớn này, giọng điệu lại chậm lại: "Moon, em lại đây, đến chỗ anh trai, chú ấy. không phải bố của chúng ta, nếu em muốn tìm bố, trước tiên phải được mẹ đồng ý, tùy tiện nhận con chó con mèo làm bố thì mẹ sẽ rất buồn, hiểu chưa? Thôi nào, lại đây.”

Tống Mộ Nhược r3n rỉ một tiếng, vừa nhắc tới mẹ, liền lập tức giãy giụa thoát khỏi Mộ Hi Thần trong tay, Mộ Hi Thần thất thần, suýt chút nữa làm cho Tống Mộ Nhược ngã xuống, vội vàng đặt cô bé ở trên mặt đất.

Ba người Lâm Gia Thụy chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, cái gì gọi là "tùy tiện nhận con chó con mèo làm bố"? Nhóc này đang nhắc tới đại ca nhà bọn họ sao?

Tống Mộ Nhược đã cất chân ngắn chạy về phía anh trai: "Leo, chúng ta đi tìm mẹ đi.”

Quay đầu lại với Mộ Hi Thần lộ ra một nụ cười đáng yêu: "Đại soái, chú đứng ở chỗ này không cần đi đâu hết, cháu đi tìm mẹ đến gặp chú.”


Mặt Tống Mộ Triết lạnh xuống, nắm lấy tay em gái dạy dỗ: "Con bé ngốc, từ giờ trở đi, không, được rời khỏi anh một bước, không được nói chuyện với bất kì ai hết!”

Tống Mộ Nhược không hiểu sao: " Tiểu Soái làm sao vậy? Anh giận cái gì? Có phải là vì có người đụng hàng với khuôn mặt anh không? Không sao đâu, nếu chú ấy là bố chúng ta thì sao?"

Không phải!" Tống Mộ Triết gầm lên giận dữ, trừng mắt nhìn Mộ Hi Thần.

“Chúng ta không có bố, chú ta không phải bố chúng ta!” Ánh mắt cậu bé lạnh như băng, giọng, điệu càng thêm lạnh lùng.

Tống Mộ Nhược miệng mím lại, hất tay Tống. Mộ Triết ra, lui về phía sau hai bước, nước mắt lưng tròng nói: "Không đâu! Mỗi người đều có bố, chúng ta cũng có bố, em muốn bố, em còn muốn nói cho Jessica mình có bố, như thế thì cậu ấy sẽ không thể cười nhạo em nữa!”

Tống Mộ Triết nắm lấy cô:" Cậu ta ngu xuẩn như vậy, tại sao em lại để ý một kẻ ngốc kia chứ? Em có muốn thành một kẻ ngốc như cậu ta không?" Tống Mộ Triết khẽ cau mày.

Trong lòng ba người Lâm Gia Thụy lại nhảy. dựng lên, biểu cảm này giống hệt đại ca.

Tống Mộ Nhược cúi đầu, rất hiển nhiên, cô không nên trở thành kẻ ngốc.

Nhưng cô bé rất thích người đàn ông này, vì thế quay đầu lưu luyến nhìn về phía Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần không tự chủ được đi về phía bọn họ.

"Leo, Moon!" Một thanh âm trong sáng, lo lắng truyền đến từ xa.

“Leo Moon” Âm thanh lo lắng làm cho hành khách đi qua nhường đường.

"Mẹ, ở đây, ở đây!" Tống Mộ Nhược vẫy vẫy cánh tay ngắn của cô.

Mộ Hi Thần tiến lên hai bước, một tay ôm. Tống Mộ Nhược lên, giơ lên vai mình.

Tống Mộ Nhược hoảng sợ, sau đó "khanh khách" cười rộ lên, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của cô lớn tiếng hô: "Mẹ, mẹ, ở đây, ở chỗ này!”

Một thân ảnh nhỏ nhắn từ trong đám người nhanh chóng vọt tới.

"Mẹ ơi!" Tống Mộ Nhược vươn tay về phía trước, khiến Mộ Hi Thần đi về phía trước hai bước, Mộ Hi Thần vội vàng ôm cô bé vào lòng, phòng, ngừa cô ngã xuống.

Tống Mộ Triết cảnh giác nhìn Mộ Hi Thần, luôn duy trì khoảng cách với bọn họ vài bước.

Nhìn thấy bóng đáng nhỏ nhắn, mới hét lớn: "Skyel Nó ở đây!”

Mỗi bước đi của bóng đáng nhỏ nhắn đó giống như giẫm lên trái tim của Mộ Hi Thần.

Anh đã nhìn thấy cô kể từ khi cô lao ra khỏi đám đông.

Một bộ vest giản dị màu be và một đôi giày bệt, thật mới mẻ và đơn giản.

Cô cắt tóc ngắn, ngắn rất gọn gàng, không giống như trước đây, mái tóc dài xõa ra, luôn che đi khuôn mặt, biểu cảm và đôi mắt của cô khi cô cần.