Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 134



Chương 134

Giọng điệu như vậy, chính là đang tỏ vẻ trước mặt cô.

Ánh mắt cô gắt gao nhìn về phía Lâm Minh, trong lòng như đang thầm cầu xin anh dù chỉ một chút cũng hãy phản ứng lại, chỉ cần anh chịu giải thích, dù là sự thật hay chỉ là qua loa lấy lệ, cô đều nhất định Sẽ tin.

Thanh âm của Lê Nhược Vũ giống như run lên: “Lâm Minh, tại sao vậy…”

“Cô không phải đã từng nói, xung quanh tôi cho dù có bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa, cô cũng không quan tâm hay sao? Nếu như cô đã rộng rãi như vậy, đương nhiên tôi cũng phải thỏa mãn bản thân mình cho thật tốt.”

Lâm Minh thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần, hai tay dùng sức ôm người phụ nữ kia vào lòng, hai người vừa hôn vừa quấn lấy nhau càng lúc càng chặt hơn.

Anh tự mình cởi bỏ quần áo của Lâm Thùy Ngọc, cặp chân thon dài của cô ta từ từ lộ ra trong không khí, thời điểm nhìn thấy anh đưa đôi tay rắn chắc sờ vào phần ngực trắng muốt của Lâm Thùy Ngọc, dường như cô đã đạt tới giới hạn của bản thân mình, hoàn toàn không thể tiếp tục nhìn thêm một giây phút nào nữa.

Cô xoay người bước di.

Đi đến trước thang máy chuyên dụng của chủ tịch, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, nhưng cô lại không đi vào.

Trách không được tại sao hôm nay khi mình bước vào thang máy, ánh mắt của những người đó đều giống như nhau vô cùng kì lạ, xem ra, chỉ cần là người phụ nữ của Lâm Minh đều có thể tùy ý ra vào nơi này. Vậy mà cô vẫn luôn nghĩ đây là đặc quyền của riêng mình, là thứ mà người duy nhất được gọi là “vợ chủ tịch Lâm” mới có thể hưởng thụ.

Cô không bước vào thang máy, hai bàn tay mảnh khảnh xoa xoa đôi mắt đã sưng đỏ, một bên vừa lau nước mắt vừa đi về phía thang bộ.

Thà rằng tự mình đi xuống còn hơn bước vào cái thứ gọi là thang máy chuyên dụng ghê tởm này.

Một bàn tay dày rộng ấm áp đột nhiên giữ chặt lấy cổ tay cô, cô không được tự nhiên quay mặt đi: “Không phải bên cạnh anh đã có người phụ nữ mới rồi hay sao, anh còn ở đây quan tâm tôi làm gì!”

“À… chuyện này…”

Người đàn ông chậm rãi mở miệng, thì ra anh ta là Hà Duy Hùng.

Nhìn thấy bộ dáng xấu hồ không nói nên lời của Hà Duy Hùng, ngược lại cô lập tức liền thông suốt.

Vậy mà cô còn ở đây ảo tưởng, nghĩ rằng Lâm Minh sẽ cảm thấy có lỗi mà đuổi theo giải thích với mình. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do cô tự mình nghĩ nhiều.

Cô đúng là ngu ngốc.

Không phải ngay từ đầu đã sớm biết Lâm Minh chính là loại đàn ông quen thói trăng hoa rồi hay sao?

Tự bản thân cô cũng đã cảnh báo chính mình vô số lần, không nên động tâm với anh, càng không cần ôm quá nhiều hi vọng xa vời đối với cuộc hôn nhân sai trái này?

Tại sao chứ, tại sao vẫn bị rung động trước những cử chỉ dịu dàng của anh, nghe thấy vài câu nghị luận của người giúp việc trong nhà, liền thật sự nghĩ rằng người đàn ông này hoàn toàn thuộc về mình, luôn luôn đối tốt với một người duy nhất là cô.

Lê Nhược Vũ, cô khờ đến mức không còn thuốc chữa thật rồi!

Tay của Hà Duy Hùng vẫn chặt chẽ cầm lấy cổ tay cô, thật giống như anh ta đang sợ nơi này không phải là cầu thang bộ, chỉ cần buông ra một cái, cô sẽ ngay lập tức nhảy xuống từ tầng mây cao nhất trên bầu trời.