“Cậu giỏi quá à!” Tư Duệ phấn khích reo lên, hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe.
“Bạn cậu mà.” Nhược Vũ hút một ngụm trà sữa, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn. “À, tối nay tớ có buổi tiệc, cậu bảo tớ nên mặc gì?”
“Tiệc á, tiệc gì thế?” Tư Duệ hỏi lại.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ đi ngược chiều va vào Nhược Vũ, cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì ánh mắt đột nhiên lóe lên, cong môi giễu cợt.
“Ồ, đây chẳng phải Lê tiểu thư, vợ hờ của Lâm Minh đó sao.”
Lê Nhược Vũ nâng mí mắt nhìn cô ta, rồi sau đó nghiêng người, đi tiếp.
“Này, cô thể hiện thái độ gì đấy hả?”
Người phụ nữ kia tức giận. Lê Nhược Vũ nhìn cô ta, khuôn mặt khá xinh đẹp, thân hình bốc lửa, nhưng trang điểm quá đậm, quần áo cũng quá ít vải rồi.
“Tôi không quen cô.” Lê Nhược Vũ nhàn nhạt lên tiếng.
“Hừ, giả bộ thanh cao, cô chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ bị bỏ rơi, Lâm Minh còn chẳng thèm quan tâm cô. Sao hả? Nhìn tôi bằng ánh mắt đó làm gì. Dù sao anh ấy cũng chỉ yêu mình tôi thôi.”
À, thì ra là tiểu tam. Dù cô và Lâm Minh không có chút tình cảm nào, nhưng cô được Lâm gia thừa nhận, cũng được pháp luật bảo vệ, loại tình nhân như cô ta mà cũng dám đứng đây giơ nanh múa vuốt sao.
“Đúng.” Nhược Vũ gật đâu. “Đúng là anh ta yêu cô, không yêu tôi, nhưng tên người trong giấy kết hôn là tôi, không phải cô. Cô ghen tị thế chứ ghen tị nữa cũng chẳng ích gì.”
Tư Duệ vốn đang định phản kích giúp bạn nhưng khi nghe Nhược Vũ nói vậy liền âm thầm giơ ngón tay cái. Với loại tiểu tam mặt dày như này thì không nên nhún nhường, càng hiền lành bọn họ càng lấn tới.
“Cô đừng đắc ý, anh ấy nói sẽ sớm li hôn với cô thôi.”
Nhược Vũ nhún vai.
“Từ giờ đến lúc đó cô vẫn là tiểu tam bị người đời phỉ nhổ thôi.”
Vừa nói Nhược Vũ vừa mở nắp ly trà sữa, hất thẳng vào mặt cô ta.
“Trà mới mua đấy, tiếc rằng là trà sữa chứ không phải trà xanh.”
“Chúng tôi có hai người, cô nghĩ nếu đánh nhau bên nào sẽ thắng.”
Tư Duệ lập tức vui vẻ xắn tay áo, sẵn sàng nhảy vào cuộc.
Lưu Ánh trợn trắng mắt, không làm gì được nhìn Nhược Vũ và Tư Duệ ung dung rời đi.
Vừa đúng lúc này Lâm Minh cũng đi tới, anh ta liếc mắt qua thấy Nhược Vũ thì định chạy qua, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được mèo nhỏ ở đây.
Nhưng còn chưa kịp đi đến chỗ Nhược Vũ thì một bóng người đã nhào vào lòng anh ta, vừa khóc vừa náo, làm Lâm Minh đầu váng mắt hoa, chưa kịp hiểu chuyện gì.
“Cô ta bắt nạt em, cô ta hắt trà sữa vào người em… hức… hức… anh xem…”
Một lúc sau, khi nhìn bóng Nhược Vũ lên xe, rời đi, anh ta mới định thần lại.
“Ừ, không sao, cái túi phiên bản giới hạn gì đó bao nhiêu tiền, để anh chuyển.”
Nghe thấy thế, mắt Lưu Ánh sáng lên, cô tập lập tức ngừng khóc, bắt đầu lôi điện thoại ra chỉ trỏ một loạt giày dép túi xách phiên bản giới hạn.
Lưu Minh hào phóng gật đầu mua hết, đối với anh ta, đây là cách dỗ dành phụ nữ hiệu quả nhất.
Sau khi lên xe rời đi, Tư Duệ chở Nhược Vũ đến trung tâm thương mại, hai người cùng vui vẻ chọn váy, chọn giày.
Mặc dù không muốn đến buổi tiệc đó chút nào, nhưng Nhược Vũ cũng muốn bản thân chỉn chu một chút để không làm mẹ Lâm phiền lòng, dù sao mẹ Lâm cũng rất quan tâm, quý mến cô.
***
Lê Nhược Vũ nhìn quanh, buổi tiệc có rất nhiều họ hàng nhà họ Lâm tới, mặc dù bề ngoài là đến chào mừng Lê Nhược Vũ du học trở về, nhưng chủ yếu là muốn xem cô bị bẽ mặt, việc Lâm Minh ghét bỏ cô hầu như ai cũng biết rồi.
Cô chọn một góc ít người để ý, thong thả ngồi xuống, nghĩ cách xem lát nữa nên làm thế nào để chuồn khỏi buổi tiệc.
“Tôi thấy có khi Lâm Minh còn chẳng biết mặt cô ta.” Tiếng một người phụ nữ vang lên.
“Đúng vậy, cô ta không xứng xách giày cho Lâm Minh.” Mấy người phụ nữ vừa đi ngang qua chỗ cô ngồi vừa bàn tán.
Lê Nhược Vũ ngó đầu ra, lắng nghe người ta bàn tán về mình, giống như đang xem kịch. Dù sao cô cũng chẳng làm được gì, vậy thì nghe cho vui thôi. Cô cũng đang muốn ly hôn với anh ta đây, chỉ là không biết phải làm cách nào mà thôi.