Hạ Đông Quân bất chợt bật cười, nụ cười khinh bỉ cực điểm.
Nụ cười mang hàm ý chế giễu này đã kích thích Lâm Minh, hắn siết chặt quả đấm, trán gồ gân xanh.
Lê Nhược Vũ vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn, “Lâm Minh, Lâm Minh!”
Cô không biết vì sao Hạ HuyThành không đánh trả cũng không né tránh, nhưng cô không thê trơ mắt nhìn Lâm Minh tiếp tục ra tay độc ác, bởi vốn là cô mắc nợ Hạ Đông Quân, cô không thể tiếp tục nhìn hắn vì cô mà bị đánh nữa.
Lâm Minh hạ mắt, nhìn người phụ nữ đang ôm chặt cánh tay mành, âm u mở miệng, giọng nói chợt trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ, “Cô bảo vệ hắn?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải, không phải như anh nghĩ!”
Lê Nhược Vũ biết, hắn chắc chắn là hiểu lầm rồi, “Lâm Minh, anh nghe tôi nói đã, sự việc không phải như anh nghĩ. Tôi có thể giải thích cho anh, tôi có thể giải thích!”
Hắn liếc mắt nhìn Hạ Đông Quân, rồi lại hung hăng nhìn Lê Nhược Vũ, trầm giọng xuống, “Được rồi, tôi cho cô cơ hội giải thích!”
Cô nói, “Chúng ta ra ngoài rồi nói, tôi không muốn để người ta hóng chuyện.” Cũng không muốn thấy hắn chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi liền ra tay đánh Hạ Đông Quân.
Ánh mắt Lâm Minh quét một vòng qua đám đông đi qua đi lại hoặc lố nhố đứng xem kịch hay, lạnh lùng cười, “Lúc ôm ôm ấp ấp với hắn, sao không thấy cô để ý đến ánh mắtcủa người khác?”
“Tôi đã nói rồi, sự việc không phải như anh nghĩ, tôi có thể giải thích.”
Cánh tay nhỏ ầy mềm mại cố gắng giữ lấy cánh tay to lớn của hắn, cô hít vào một hơi sâu, tỏ ra yếu đuối, “Chúng ta trở về đi, ở trên xe tôi sẽ từ từ giải thích cho anh biết mọi chuyện.”
Hắn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cánh tay trắng nõn như ngọc đang ôm lấy tay mình, đầu óc lại nghĩ đến cánh tay đó mới rồi vừa tiếp xúc thân mật với tay của người đàn ông khác.
Tay hắn bất thình lình giằng ra, hung hăng chộp ngược lại cánh tay cô, lôi cô bước từng bước dài ra bên ngoài.
Lê Nhược Vũ vô cùng vất vả mới miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của hắn, cánh tay bị hắn siết đến đau đớn, nhưng cô không dám kêu đau. Bởi vì cô có thể cảm giác được, lúc này Lâm Minh đang vô cùng giận dữ, trước giờ cô chưa bao giờ thấy hắn giận dữ như vậy.
Người qua đường chung quanh có vẻ không thể nào hiểu nổi, bèn xì xào bàn tán tiếp.
“Không phải nói là Lâm Minh không ưa Lê Nhược Vũ hay sao? Vậy tại sao còn đưa cô ta đến đây, lại còn cho cô ta mặc váy dạ hội lộng lẫy xinh đẹp như vậy?”
“Lê Nhược Vũ xinh đẹp như thế, Lâm Minh thích cô ta cũng là lẽ đương nhiên.”
“Người đẹp thì có đẹp, nhưng tâm ác độc thì cũng vô ích thôi. Các người không biết sao? Năm đó, chính là Lê Nhược Vũ bỏ thuốc vào rượu của Lâm Minh, leo lên giường của hắn ta, như vậy mới gả được vào nhà họ Lâm. Nhà họ Lê của cô ta vốn đã lung lay sắp đồ rồi mới muốn dựa vào đó đề lấy lại uy thế. Loại đàn bà tâm cơ sâu xa như cô ta, cho dù xinh đẹp như vậy, ông trời cũng không cho cô ta hôn nhân như ý đâu. Nói tiếp nè, Lâm Minh bắt quả tang Hạ Đông Quân và cô ta ôm ấp tình tứ như vậy, liệu có thể nào thèm muốn cô ta nữa hay không?”
“Cái danh mợ cả nhà họ Lâm oai chấn thiên hạ như vậy, chắc cũng sẽ trở thành con dâu bị ruồng bỏ nhanh.
Lâm Minh lôi kéo Lê Nhược Vũ đi càng lúc càng xa, nhưng ánh mắt Hạ Đông Quân vẫn dõi theo hướng hai người đã rời đi, hồi lâu sau mới dần dần hồi thần.
“Vì nhà họ Lê mà hy sinh hôn nhân và hạnh phúc của bản thân, thật sự đáng giá như vậy sao?” Lê Nhược Vũ, em thật là, vì như vậy mà em đành lòng bỏ rơi anh như vậy sao?