“Lâm Minh, anh có thể nói chuyện có lý lẽ một chút được không hả?” Cô dùng sức đầy hắn ra, dái tai bị hắn cắn cũng sưng đỏ lên.
Hắn tà ý mân mê cánh môi của mình, mở miệng chế giễu, “Sao hả, nhìn thấy người yêu cũ thì liền muốn bênh vực hắn, ngay cả tôi cũng không cho sờ vào nữa à?”
Chậm rãi đưa mặt vào sát mặt cô, dán trán mình vào trán cô, giọng nói dịu dàng cực điềm, tựa hồ đang thủ thỉ tâm tình, nhưng nội hàm trong lời nói lại ác độc chà đạp lên tôn nghiêm của cô, “Nhưng cô đừng quên, Lê Nhược Vũ, cô là vợ của tôi. Tôi cho dù chơi cô đến chết, thì đó cũng là hợp pháp.”
Hốc mắt Lê Nhược Vũ đỏ hoe, cảm giác sâu sắc rằng mình bất lực rồi, cô phát hiện bản thân giống như đang đi vào ngõ cụt, cuối đường là vực thằm, nói cái gì cũng không đúng, cũng bị hắn vặn vẹo thành ý nghĩa khác.
Cho dù có kiên cường hơn nữa, thì cô cũng mệt mỏi rồi.
Bất kể ba năm trước xảy ra sự cố trên giường với Lâm Minh, hay là sau đó quyết định gả cho hắn làm vợ, thì từ đó đến giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến sẽ quay đầu lại tìm Hạ Đông Quân.
Một khi đã bắt đầu, cô thậm chí còn muốn sẽ xứng chức một người vợ, chăm sóc cuộc hôn hân này, cứ thế mà sống hết cuộc đời.
Là hắn, luôn là hắn, cả đêm không về, vẫn là hắn, trước mặt công chúng bày tỏ thái độ chán ghét cô.
Lê Nhược Vũ là một người thức thời, hắn đã chán ghét cô, thì cô sẽ tránh mặt hắn.
Đến lúc về nước sau đó, cô luôn cố gắng không xuất hiện trong tầm mắt hắn, là hắn đã nhận nhầm cô…
Nếu không phải hắn chọc giận Lưu Ly, hôm nay cũng không đến nỗi xảy ra những chuyện khó chịu đến cực điểm như thế này.
Bởi vì Lưu Ly là người đàn bà của hắn, hắn quan tâm đến Lưu Ly cho nên đổ hết thảy lỗi lầm đồ hết lên đầu cô sao?
Lê Nhược Vũ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ngước mắt nhìn lên hắn, ánh mắt cô trong sáng rõ ràng một cách đáng Sợ.
Cô hờ hững khiêu chiến với uy thế của hắn, “Còn anh thì sao? Anh ra ngoài quan hệ lăng nhăng với những người đàn bà khác, ngoại tình trong lúc hôn nhân vẫn còn sờ thì hợp pháp hả?”
Lâm Minh cười gần một tiếng, lôi cô từ trên xe lên, kéo cô vào trong ngực mình, cặp mắt diều hâu không hề nháy, nhìn trừng trừng cô, “Cô muốn gậy ông đập lưng ông à?”
Lê Nhược Vũ bất lực trong gọng kìm của hắn, kinh ngạc đối mặt với hăn.
Hắn ôm cô rất chặt, tựa hồ muốn khảm cô dung hòa làm một với thân thể hắn, cô không hiều, “Thay vì hành hạ lẫn nhau, vậy tại sao không ly hôn, phụ nữ bên cạnh anh không thiếu, thiếu một mình tôi thì mất mát cái gì?”
Bàn tay Lâm Minh đầy ra chiếc măng tô chướng mắt trên người cô, càn rỡ dò thám khắp nơi trên thân thể ướt chèm nhẹp của cô, “Đàn bà không thiếu thì thế nào, tôi cứ muốn chơi cô đấy thì sao?”
Cánh tay dài vung lên, chiếc măng tô của Hạ HuyThành lập tức bị hắn ném xuống đất.
Lê Nhược Vũ khoanh chặt hai cánh tay vào để đỡ lạnh, cô hét lên chói tai, bộ dạng của cô hiện tại so với người khỏa thân trần trường cơ hồ không có điểm gì khác biệt.
Cửa xe tự động mở ra, hắn vấp chân một cái liền ôm theo ca cô ngã sõng soài vào trong xe.
Cánh tay dài của Lâm Minh vươn ra, thuận thế đóng cửa xe lại.
Lòng bàn tay nóng rực trơn nhẫn của hắn mân mê cánh môi của cô, giọng nói trầm thấp của hắn tựa hồ quỷ sa tăng từ địa ngục chui lên, “Lê Nhược Vũ, cho dù cô có đồng ý hay không, cô đã định là không thể phản kháng.”