Bây giờ chính mắt anh thấy cô vung nắm đấm với Lưu Ly, cô còn giải thích gì nữa?
Càng nói càng sai thêm mà thôi.
“Quân, anh thấy không, cô ta còn thừa nhận luôn đó. Người phụ nữ này ác độc như thế, nhất định anh không được nhẹ dạ với cô ta. Năm đó cô ta gả cho anh chỉ vì thân phận của anh thôi, anh đừng bị cô ta gạt thêm lần nữa.”
Dường như Lâm Minh không nghe Lưu Ly nói, anh nhướn mày nhìn thằng vào ánh mắt cô: “Thật sự không giải thích gì sao?”
Lê Nhược Vũ bị ánh mắt của anh dọa Sợ, tìm hãng một nhịp: “Thật ra thì cũng có đó.” Cô hơi mím môi, hạ thấp giọng: “Cô ta làm đổ cafe của tôi, hắt nước lên người tôi, tôi thấy cô ta thì khó chịu nên muốn trả thù.”
Ánh mắt của anh lạnh xuống: “Thế thôi à?”
Da đầu của cô hơi tê dại: “Đúng vậy.”
Còn muốn sao nữa đây, không lẽ nói cô muốn đuổi Lưu Ly đi đề tranh thủ thời gian ở riêng với anh à?
Nếu nói thẳng ra như vậy thì dù Lưu Ly không cười cô tự đánh giá mình quá cao, anh cũng nghi ngờ cô có ý đồ khác thôi.
“Quân.” Lưu Ly thấy thế thì núp sâu vào lòng Lâm Minh hơn nữa.
Người đàn ông vừa mới tắm xong, trên người nóng rực, còn mang theo hương vị bạc hà đặc biệt chỉ có ở mỗi anh, Lưu Ly nở nụ cười đắc ý, xem ra đêm nay cô ta sẽ có cơ hội ở lại đây.
Lâm Minh mặc kệ Lưu Ly dính vào, đôi mắt của anh dán chặt lên người Lê Nhược Vũ, âm thầm quan sát phản ứng của cô.
Cô hơi bối rối, cũng có chút chán nản, nhưng không hề để ý một chút nào.
Lòng anh bỗng nguội lạnh, anh nở nụ cười đầy châm chọc.
Anh đã sớm biết người phụ nữ này lạnh lùng và vô tình nhưng anh lại chưa bỏ cuộc còn muốn thăm dò trái tim của cô, anh đúng là ngu ngốc.
Anh lạnh mặt, ôm chầm lấy Lưu Ly: “Nếu hôm nay cô đến đây tìm tôi chỉ để trợn mắt nhìn vậy thôi thì cô đi đi.” Anh dừng vài giây rồi cợt nhả nói tiếp: “Tôi không có sở thích để người khác ngắm mình đâu.”
Lưu Ly dán trong ngực anh nghe vậy nở nụ cười ngại ngùng.
Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay cô ta chắc nên cảm ơn Lê Nhược Vũ, cô ta đeo bám Lâm Minh nhiều năm như thế nhưng anh chưa bao giờ chạm vào người cô ta. Cô ta cũng không phải chưa từng quyến rũ Lâm Minh, cô ta gần như đã dùng hết mọi cách nhưng lúc nào anh cũng vờ như không thấy. Cô ta không tin Lâm Minh không rung động với mình, nếu không thì sao anh biết tình cảm của cô ta rồi nhưng vẫn còn cho cô ta ở bên cạnh.
Nếu đêm nay Lâm Minh để cô ở lại đây, vậy cũng không uống công cô chịu đựng sự châm chọc của Lê Nhược Vũ.
Ngoài miệng Lâm Minh nói vậy nhưng vẫn đứng yên ở đó không di chuyển, anh chỉ nhìn Lê Nhược Vũ bằng ánh mắt sâu xa.
Lê Nhược Vũ hơi mím mồi, sắc mặt cô thay đổi liên tục.
Anh đã không biết xấu hổ đến mức này rồi sao?
Vậy mà anh nói thằng toẹt những chuyện như thế này với cô, chẳng lẽ cô phải mặt dày hơn cả anh thì mới có cơ hội nói chuyện với anh?
Tay của Lưu Ly mò vào thăm dò trong cổ áo tắm của anh, cả người sắp dính luôn vào người anh, cô ta liếc Lê Nhược Vũ với ánh mắt xem thường, mở miệng nũng nịu: “Anh Minh, chúng mình vào phòng đi.”