Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 16: 16




Mọi chuyện đều nhanh chóng lắng xuống, Khưu Tịnh Y sau đó vẫn đều đặn đến Lux làm việc, chỉ là Mạn Tâm Tâm đột nhiên trở mặt chăm sóc tận tình giúp cho cô thoát khỏi vô số cạm bẫy trong chốn phong lưu, chính thức trở thành cái gai lớn trong mắt Nhạc Mộng Thanh và các cô gái khác, may mắn vẫn còn đó cô gái tên Thi Thi ở bên bầu bạn giúp cô cảm thấy bớt cô đơn lạc lõng.
Cũng như thường lệ, Khưu Tịnh Y kết thúc một ngày làm việc vào lúc mười giờ đêm, vừa ra đến cửa không chú ý liền va phải nhóm người đối diện.

Đã nhắc nhở bản thân phải thật cẩn thận nhưng hôm nay lại có sai sót khiến cho Khưu Tịnh Y không khỏi sợ hãi, những người lui đến sòng bạc mấy ai mà hiền lành cơ chứ?
_ Con điếm chết tiệt này, đi đứng kiểu gì thế?!
Quả nhiên vẫn là bị mắng, hơn nữa lời lẽ cũng rất thô tục khiếm nhã, đây rốt cục là loại đàn ông gì thế?
Khưu Tịnh Y ngước lên nhìn bị khuôn mặt của người đàn ông kia doạ cho hồn bay phách tán.

Đó chẳng phải là....tên chủ nợ mà gia đình cô đang trốn chạy sao?
Mà không chỉ mỗi Khưu Tịnh Y, gã đàn ông kia vừa nhìn thấy cô liền nhận ra sự quen thuộc, lập tức trỏ tay hét lớn.
_ Mày...mày...là con gái của lão Khưu Lục Giang?! Hôm nay mày có chạy đằng trời, mau bắt lấy nó!!

Khưu Tịnh Y chưa kịp nói lời nào liền bị hai người đàn ông kẹp chặt tay ở phía sau khiến cô không còn cách nào vùng vẫy, chỉ có thể lớn tiếng cầu cứu xung quanh.
_ Cứu tôi với, bắt cóc, tôi bị bắt cóc!!
“Chát”
Một cái tát trời giáng xuống, làn da trắng hồng sớm hằn in dấu tay đỏ hỏn của gã đàn ông ban nãy, Khưu Tịnh Y nghiêng đầu cảm nhận sự đau đớn lan ra đến tận óc, lực đạo ban nãy khiến cô bị choáng váng đến mức buồn nôn, nước mắt sớm đã tuôn ra không cách nào ngăn lại được.
_ Còn dám lớn tiếng, hôm nay ông xem ai đến cứu mày? - gã đàn ông kia nhổ nước bọt sang bên đường, sau đó chợt dừng lại trước mặt Khưu Tịnh Y, vẻ mặt như phát hiện ra thứ gì đó mới mẻ - con bé này trông kỹ cũng xinh xắn ra phết, hay là muốn ông đây trừ nợ cho gia đình, chi bằng đến làm ấm giường đi?
_ Phụt, khốn nạn...không bao giờ có ngày đó!!
_ Mày...!!!
Khi gã đàn ông ấy tiến sát lại sờ nắn khuôn mặt xinh đẹp của Khưu Tịnh Y liền bị cô phun nước bọt vào mặt, đối với sự tức giận của gã cô chỉ cười nửa miệng khinh bỉ, ánh mắt cũng trở nên vô cùng kiêu ngạo.
_ Lão đại, ông hôm nay lại có chuyện gì đấy?
Đám người đang náo loạn bị giọng nói ngọt ngào làm cho dời chủ ý, thì ra là Mạn Tâm Tâm, bà ta vừa nghe có biến liền một mạch phi đến, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là màn “đáp lễ” vừa nãy của Khưu Tịnh Y.

Bên má sưng tấy cùng đôi mắt long lanh của cô giúp bà ta hiểu ra phần nào câu chuyện, nhanh chóng giúp cô đỡ lời.
_ Lão đại, đây là người của Lux, có gì từ từ nói được không?
_ Con điếm này nợ chúng ta bao nhiêu nhỉ? Ờm, ba trăm vạn tệ, Lux hay bà sẽ thay nó chi trả đây?
Mạn Tâm Tâm liếc nhìn Khưu Tịnh Y, cô gái trong mắt bà ta đơn thuần như vậy làm gì có khả năng vay đến con số đó, có lẽ là bị nhóm người này lừa gạt rồi đi.

Cho dù có là như vậy thì bà ta cũng đâu còn cách nào giúp đỡ, chỉ có thể làm đến đây mà thôi.
_ Lão đại này, ông thật không biết thức thời, tôi nhắc nhở ông, cô gái vừa bị ông đánh mắng là người của Hoắc gia, vì số tiền mọn này có thể khiến ông mất đi một cánh tay đấy.
Gã đàn ông kia vừa nghe đến hai chữ “Hoắc gia” liền kinh hãi đến mức có thể thấy da mặt như bị tái xanh, ông ta lấm lét nhìn sang Khưu Tịnh Y vẫn đang trừng mắt hung dữ mà đổ mồ hôi hột.
_ Tâm Tâm, bà, bà không đùa chứ? Hoắc gia liệu có phải là...Hoắc Thái Gia không?
_ Dám gọi tên họ của Hoắc gia, luật ngầm này cũng không biết mà dám đến đây gây rối, ông hẳn là chán sống rồi đi.

_ Mau, mau thả cô gái này ra !!!
Khưu Tịnh Y vừa được thả ra khỏi liền thở phào một cái, cô quay sang nhìn Mạn Tâm Tâm đầy cảm kích, đáp lại cô bà ta chỉ cười nhẹ một cái.
_ Cô Khưu, mạo phạm rồi, nhưng mà nợ thì vẫn nên trả, cô biết đấy, chúng tôi không thể làm khác được.

Giấy tờ nhà vẫn ở chỗ chúng tôi, tôi sẽ để vãn một tháng nữa, chỉ cần cô trả đúng số tiền chúng tôi sẽ trả nhà ngay lập tức.
Gã đàn ông rối rít xin lỗi rồi mau chóng rời đi, có lẽ hắn sợ hãi phải đụng mặt “ai đó”.
_ Mạn Tâm Tâm, thật cảm ơn chị, nếu không có chị em thật không biết sẽ làm gì?
_ Đừng nói vậy, đều là chuyện nên làm cả.

Tôi không muốn nhiều chuyện đâu, nhưng ba trăm vạn thật sự không thể trả nổi trong một tháng...
Khưu Tịnh Y mỉm cười mệt mỏi :
_ Em sẽ nghĩ cách.
_ Nghĩ cách sao? Cô có Hoắc Thái Gia làm chủ, tội tình gì phải vất vả thế? Nếu tôi là cô sẽ hai tay ôm lấy chân ngài ấy.

Thôi, tôi đi đây\~

Mạn Tâm Tâm phất quạt mấy cái rồi che lên miệng, Khưu Tịnh Y có thể thấy mắt bà ta cong lên, có lẽ là đang cười, trông thật nguy hiểm làm sao.
__________oOo__________
Cả đêm hôm ấy dù cố gắng thế nào Khưu Tịnh Y vẫn không thể nhắm mắt.

Quyết định xuống tầng dưới uống một ly nước, Khưu Tịnh Y lại tình cờ nhìn thấy cảnh tượng của gia đình mình, ba mẹ vì nhường gác mái mát mẻ cho cô và em trai mà phải nằm dưới sàn đất thế này khiến cô không khỏi đau lòng.
Khưu Tịnh Y trở về chỗ ngủ, cô kéo chăn cuộn tròn người lại mơ hồ nhìn lên trời, từ lỗ hỏng trên gác mái còn có thể thấy được cả ánh trăng vừa tròn vừa sáng.

Cô thật sự muốn ở lại nơi như thế này sao? Một tháng có thể kiếm được ba trăm vạn sao? Ba mẹ đã lâu không thể mua áo mới, em trai còn chưa thể đến trường...
Khưu Tịnh Y nhắm mắt, bản thân vốn đã không còn gì để tiếc nuối rồi.
__________oOo____________