Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 6: 6




_ Hoắc...Thái Gia...?
Khưu Tịnh Y run rẩy cất tiếng, tay không tự chủ được khẽ đưa lên chạm nhẹ nơi má nam nhân trước mặt, nhưng cũng mau chóng nhận ra tình huống thực tại liền vội vàng rút lại.
Đó là Hoắc Thái Gia, chắc chắn là Hoắc Thái Gia rồi.

Có đánh chết Khưu Tịnh Y cũng không dám nghĩ hắn thế mà lại là chủ tịch, là người đứng đầu doanh nghiệp lừng lẫy Trung Đông, khuấy động cả thị trường chứng khoán Thế Giới.

Hơn nữa, cô lại càng không chuẩn bị trước bản thân sẽ gặp lại hắn trong hoàn cảnh trớ trêu thế này.
Hắn trước tiên nhìn cô đầy bất ngờ, nhưng cũng chỉ một chốc mà thôi.

Hắn rất nhanh trở lại dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, đối với cô dường như một chút cũng không quen không biết.
_ Cô Khưu Tịnh Y, phải không?
Khưu Tịnh Y khẽ gật đầu, khuôn mặt sáng ngời quyết tâm ban đầu cũng biến mất.


Cô lúc này chỉ biết cúi gằm mặt tìm mọi cách tránh né ánh mắt soi mói của hắn.
_ Vì ba mươi nghìn tệ, thật sao?
Lại tiếp tục gật đầu.
_ Ha, thú vị.
Hoắc Thái Gia đứng thẳng lưng hai tay đút vào túi quần lúc này mới nhìn sang những người còn lại trong phòng từ nãy đến giờ vẫn ngồi im như tượng không dám nhúc nhích.
_ Loại hồ sơ của cô ta.
_ Tôi hiểu rồi, thưa ngài.
Không một ai dám thắc mắc, cũng không một ai dám cãi lại lời hắn.

Hắn ban đầu rõ ràng vẫn còn rất thích thú, vì cớ gì sau khi nhìn thấy cô gái kia liền thay đổi thái độ, rõ ràng là có uẩn khúc.
Khưu Tịnh Y sau câu nói của hắn liền cảm thấy như có sét đánh bên tai.

Ba mươi nghìn vạn, cơ hội duy nhất cứu lấy gia đình của cô cứ thế mà tan biến ngay trước mắt chỉ vì ân oán cũ của cô cùng hắn.
“Không được...còn ba mẹ...em trai của mình...cả nhà chỉ còn lại vài trăm tệ đủ tiêu cho vài ngày cơm nữa mà thôi...”
Đúng lúc chuông giải lao vang lên, mọi người đều rộn ràng tạm gác lại công việc mà tụ tập đồng nghiệp cùng đi ăn trưa.
Hoắc Thái Gia vừa rời đi được vài bước chân thì cánh tay liền bị níu lại.

Hắn nheo mắt khó chịu xoay lại nhìn người nào cả gan cản đường hắn, không ngờ đến lại là Khưu Tịnh Y.

Cô hốt hoảng đuổi theo hắn, may mà kịp lúc hắn chưa vào thang máy, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội có một không hai này.
_ Là chuyện gì?
_ Tôi...tôi thật sự rất cần tiền, tôi cần công việc này hơn bất kể ai hết.

Tôi...tôi hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ, tôi sẽ ngoan ngoãn, tôi...tôi có thể làm mọi thứ, xin hãy thu nhận tôi, thưa chủ tịch.

Hoắc Thái Gia chán ghét nhìn cô rồi lại nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang giữ lấy cánh tay mình, hắn không nghĩ ngợi nhiều liền hất mạnh ra khiến cô có chút ngỡ ngàng không chống đỡ kịp suýt nữa thì té xuống sàn.

Khưu Tịnh Y nhìn người trước mặt đôi mắt lưng chòng run rẩy lo lắng sắp khóc.
_ Ngài...ngài chủ tịch.

Xin hãy giúp tôi, xin hãy thu nhận tôi, một năm, à không, một tháng cũng được, xin ngài...
Đáp lại lời khẩn cầu của Khưu Tịnh Y, Hoắc Thái Gia vẫn ngạo mạn nhấn nút thang máy.

Hắn một chút cũng không muốn đối xử tốt với cô.
_ Cô Khưu thật vô lý, năng lực của cô lẽ nào cô còn không rõ sao? Tại sao tôi lại phải giúp cô?
_ Chúng ta không phải từng quen biết sao? Chủ tịch, ngài có thể nể mặt đoạn ân tình cũ đó mà thu nhận tôi được không? Tôi sẽ không ngáng đường ngài...!- Khưu Tịnh Y không từ bỏ vẫn chạy theo níu lấy cánh tay hắn.
_ Đủ rồi, tôi không quen biết ai cả, Hoắc thị không phải nơi để bất cứ người nào cũng có thể đến đùa giỡn - Hoắc Thái Gia lạnh lùng nhìn cô - Hành động của cô bây giờ là đang ngáng đường tôi đấy, cô Khưu, xin hãy tự trọng, trước khi tôi gọi người tới mời cô về.
Khưu Tịnh Y ngỡ ngàng nhìn hắn, thì ra là chán ghét cô đến như vậy sao? Cách mà hắn nhìn cô lạnh lùng tàn khốc, thứ tồn đọng lại duy nhất trong mắt hắn lúc này chỉ là một Khưu Tịnh Y vô dụng chỉ biết bám theo hắn mồi chài không hơn không kém.
Hắn thực sự nghĩ như vậy sao?
Khưu Tịnh Y đau lòng nhìn hắn, bàn tay nhỏ nhắn đang níu lấy cánh tay hắn run rẩy thả ra rồi từ từ hạ thấp xuống.
Ba mươi nghìn tệ, có thể hạ thấp tự tôn bản thân thêm nữa sao?
_ Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền, ngài Hoắc.
Hoắc Thái Gia im lặng không trả lời.


Hắn vẫn là phũ phàng như thế, nhưng Khưu Tịnh Y vẫn cứ vì lẽ đó mà đau đến thắt lòng.

Cô nắm chặt lòng bàn tay tự nhủ bản thân hít thật sâu rồi thở đều đủ mười lần, sau đó lấy lại nét mặt tươi tắn phong độ cuồng nhiệt, bắt đầu tìm lại công việc mới.
Khưu Tịnh Y xoay người rời đi không nhìn theo hắn.

Trước khi cửa thang máy dần khép lại, Hoắc Thái Gia vẫn kịp nhìn thấy bóng lưng cô độc của Khưu Tịnh Y.
“Quy tắc hít thở mười lần này nhiều năm như vậy vẫn còn dùng tốt sao?”
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô khiến hắn nhớ lại chút chuyện cũ rồi bất giác mỉm cười khi nào bản thân cũng không hay biết.
Nhưng cũng chỉ một lúc mà thôi, khi cửa thang máy lại lần nữa mở ra, hắn liền trở lại nguyên hình là khối băng hàn lạnh lùng độc đoán.

Việc gặp gỡ cố nhân vừa rồi phút chốc cũng chẳng còn tồn đọng lại chút gì trong lòng hắn, tất cả đơn giản chỉ là gặp lại người bạn cũ mà thôi.