Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 8: 8




Lưu Mẫn thở dài một hơi nhìn bộ dáng nức nở của Khưu Tịnh Y.
_ Viện phí là bao nhiêu?
_ Hai mươi lăm vạn...
_ Thế còn gia đình cậu?
_ Em trai tớ thậm chí còn không có học phí để tiếp tục đến trường...cả nhà chỉ còn khoảng vài ngàn tệ cầm chừng...
Không nỡ nhìn bạn thân mình đau khổ, Lưu Mẫn phút chốc nhỡ miệng nói ra chuyện không nên nói, cũng không biết đối với tương lai là phúc hay hoạ.
_ Trong giới cảnh sát vẫn luôn có một vài chỗ làm ăn bí mật, tớ sẽ giới thiệu cậu đến đó, nhưng là...
Nhìn thấy sự ngập ngừng của Lưu Mẫn khiến Khưu Tịnh Y sốt ruột.


Cô lay mạnh hai vai của bạn mình dồn dập hỏi, sao cũng được, thứ cô cần nhất bây giờ chỉ có tiền và tiền mà thôi.
_ Là gì?? Tớ không kiêng kị gì đâu...tớ...thật sự tớ rất cần tiền đó Lưu Mẫn a...
Hết cách với Khưu Tịnh Y, Lưu Mẫn đành nhắm mắt cho qua nói hết vế còn lại.
_ Là...quán bar đó!! Nhưng là những quán cao cấp, cậu chỉ cần cẩn thận thôi, làm xong rồi về.
Khưu Tịnh Y sững sờ buông tay ra khỏi vai Lưu Mẫn, ngờ nghệch hỏi lại lần nữa như thể không tin vào tai mình.
_ Quán bar...sao? Tớ...tớ phải làm gì?
_ Phục vụ bàn...
Khưu Tịnh Y lẩm nhẩm trong miệng lặp đi lặp lại câu nói của Lưu Mẫn.

Là phục vụ quán bar sao? Sẽ không bị phát hiện chứ? Chỉ việc nghĩ đến hậu quả bị bạn bè nhận ra, hơn nữa rất có thể bị người chồng sau này từ chối, cả đời sống trong cô độc cùng vết nhơ trong quá khứ mà Khưu Tịnh Y đã thấy rùng mình.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của gia đình, Khưu Tịnh An em trai cô vốn là một thiếu niên xuất sắc học tập vượt trội nhưng phải tạm gác sách vở để đi làm thêm kiếm tiền.

Ba mẹ già yếu bị lừa gạt tan nhà nát cửa, lại thêm một bệnh tim tái phát liền khiến nợ chồng thêm nợ...
Bản thân vô dụng may mắn hơn em trai kịp cầm trên tay một tấm bằng tốt nghiệp thế nhưng vẫn không kiếm nổi một công việc đàng hoàng sinh sống.

Chỉ đơn giản có như vậy, Khưu Tịnh Y đã cảm thấy sự tồn tại của bản thân chẳng có chút ý nghĩa nào nữa.
Cuối cùng thì bản thân cũng chẳng có gì để mất, nếu đánh đổi lấy thanh danh của bản thân cho gia đình một mái nhà êm ấm, Khưu Tịnh Y có chết cũng cảm thấy xứng đáng, huống chi là hai chữ “danh dự” này với cô vốn chỉ là hữu danh vô thực.
Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi cầm ly bia trên bàn nốc cạn không còn một giọt.


Vị cay cay đắng đắng trong cổ họng thật tốt, có thể tạm khiến con người ta quên đi biết bao phiền não, chìm vào ảo giác đích thực trong lòng.
_ Hoắc Thái Gia...tên khốn...hức
_ Cậu say rồi Y Y, tớ đưa cậu về.
Lưu Mẫn xót xa nhìn nét mặt não nề của Khưu Tịnh Y ngồi gục mặt trên bàn.

Nhiều năm như vậy hoá ra vẫn chưa thể thoát khỏi bóng đen của quá khứ, miệng thì luôn bảo một chút cũng không nhớ Hoắc Thái Gia, nhưng tiềm thức lúc nào cũng hướng về phía hắn, điều này có lẽ chính bản thân Khưu Tịnh Y cũng không hay không biết.
Cô cắp vai Khưu Tịnh Y khó khăn đặt vào trong xe.

Lau mồ hôi trên trán thở phào một tiếng, Lưu Mẫn bỗng nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, là của Khưu Tịnh Y.
“Xin lỗi cậu tớ không muốn tò mò nhưng...”
Vì cuộc gọi dai dẳng không dứt nên Lưu Mẫn đành phải mở túi xách của Khưu Tịnh Y tìm kiếm chiếc điện thoại, có lẽ là cuộc gọi mang tính quan trọng.

Cầm chiếc điện thoại trên tay Lưu Mẫn giật mình hoảng hốt bởi cái tên trên màn hình.

Cô suýt còn quên mất bạn trai hiện tại của Khưu Tịnh Y - Lục Chính.

Tuy rằng Khưu Tịnh Y luôn miệng bảo vệ người bạn trai này nhưng Lưu Mẫn luôn có cảm giác không an tâm về hắn.
Mà hắn ta kể cũng lạ, thân là người yêu thế nhưng Khưu gia xảy ra chuyện mấy tuần liền cũng không thấy mặt hắn.

Mất tích nhiều hôm như vậy hôm nay lại đột nhiên mò đến khiến người ta không khỏi bất ngờ, Lưu Mẫn cười nửa miệng tắt điện thoại tiện tay xoá cả lịch sử cuộc gọi đó xong xuôi mới để lại vào túi Khưu Tịnh Y.
__________oOo__________