Hai ánh mắt mong đợi nhìn chăm chú vào Hà Tình, ánh mắt ý nói, “nói tiếp đi.... nói tiếp đi...... Chúng ta đang nghe!”
“Cái kia...... Bởi vì tối hôm qua con..... đói bụng. Cho nên anh ấy dẫn con đi tìm đồ ăn.” Cô thẹn thùng trả lời làm thỏa mãn lòng hiếu kì của hai vị trưởng bối.
“A...... Như vậy a, thật không tốt Tình nhi, mẹ Hàn không nghĩ đến, Tình Nhi không ăn tối nửa đêm nhất định sẽ đói bụng! Thật xin lỗi, Tình nhi, cũng là mẹ Hàn sơ sót! Cũng may có Vũ Tuấn chú ý tới. Vũ Tuấn chăm sóc người khác cũng không tệ lắm phải không?” Con trai bà lúc nào thì biết quan tâm người khác như vậy, còn dẫn người ta đi tìm đồ ăn.
“Dạ, người rất tốt!” Tỉ mỉ, ôn nhu...... Hà Tình mỉm cười gật đầu.
Có vấn đề, thật sự có vấn đề, lần đầu tiên bà nghe có người nói con trai bà là “người tốt“. Cũng không phải nói nhân phẩm con trai bà có vấn đề gì, chỉ là đứa con trai này của bà vẫn luôn lạnh lùng, không hay nói cười. Mặc dù đối với người khác không quá khắt khe, nhưng lãnh khốc đến mức làm cho người ta cảm thấy không thể nào gần gũi, ngay cả bà là mẹ nó và em gái nó cũng rất ít khi làm nó nở nụ cười. Gặp lúc nó tâm tình không tốt vẻ mặt băng lãnh còn làm người ta cảm thấy sợ hãi!
“Đúng, con trai mẹ thật rất tốt đây! Người cũng rất ôn nhu...... Cho nên hai người đến chỗ nó ở nhờ một chút nhất định không thành vấn đề! Đúng không, Tình nhi?” Điều chỉnh vẻ mặt kinh ngạc một chút, tiếp tục đẩy mạnh công cuộc tìm kiếm con dâu. Thật ra cũng không thể nói con trai bà lạnh lùng, chỉ là chưa tìm được người nó thích cho nên mới lạnh lùng, sau này yêu Hà Tình rồi nhất định sẽ rất dịu dàng. Con trai của bà, bà rõ ràng nhất! Ách...... Trong lòng giống như có một giọng nói phản bác lại, được rồi! Bà thừa nhận! Hai mươi mấy năm, từ nhỏ đến lớn bà không đoán được tâm tư của con trai, nó quá thông minh, tâm tư quá sâu, thật không đáng yêu. Hà Tình, sau này nhất định phải sinh cho ta một cháu trai khả ái.
“Tốt như vậy ư, có thể quấy rầy đến anh ấy hay không?”
“Sẽ không, làm sao có thể quấy rầy, vốn thím Trương cũng muốn qua đó giúp nó dọn dẹp nhà cửa, cái nhà đó cũng lớn muốn chết! Nhiều thêm một mình, nếu như không chú ý cũng sẽ không phát hiện, làm sao có quấy rầy đến nó. Hơn nữa ban ngày nó cũng không ở nhà. Cho nên con cứ yên tâm cùng thím Trương dọn qua đó đi!”
“Dạ, như vậy a...... được rồi!” Mọi chuyện cũng không có cái gì đó không đúng lắm, chủ là cảm giác......, thôi mẹ Hàn cũng sẽ không hại cô, nếu trong nhà lớn như vậy, cô chỉ cần đàng hoàng ở trong đó không đi quấy rầy anh ấy là được.
Xế chiều Hà Tình lại nhớ đến nhà ấm trồng đầy gia kia làm cho cô vui vẻ, tiện tay lấy ảnh chụp trên giá sách lật xem, Hà Tình nhìn phong cảnh trong bức ảnh, làm lòng người dao động như vậy, phía chân trời, sa mạc mênh mông, một giọt nước tí tách, băng trong suốt, đều là những phong cảnh đẹp làm người ta cũng cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn. Nơi thì rộng lớn tráng lệ, nơi lại nhỏ bé xinh đẹp, abul ảnh này giống giống như một thế thế giới thu nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của cô.
Vũ Tuấn trở lại lập tức đi tới trước phòng Hà Tình, nhẹ nhàng gõ cửa. Thật giống như chỉ cần là chuyện của cô, anh sẽ không tự chủ được trở nên dịu dàng. Làm anh thất vọng chính là bên trong lại không chuyền ra giọng nói mềm nhẹ kia. Đẩy cửa phòng ra quả nhiên không thấy nóng dáng cô bé kia ở bên trong. Cô ấy đi rồi? Nhiệt độ bên trong giống như giảm đi vài độ, bởi vì anh cảm cảm giác lồng ngực trở nên khó chịu, rất không thoải mái......
Vũ Tuấn trở lại bên trong phòng của mình thay một bộ quần áo, quyết định đến hồ bơi phía sau viện bơi. Phát tiết tâm tình đang xuống thấp của anh.
Đi tới phía sau ba tòa kiến trúc trong suốt, giống như nhìn thấy gì đó làm anh xúc động, anh bước từ từ vào nhà ấm trồng hoa, rất xa, trên xích đu kia có một vật thể trồi lên làm trái tim anh khẽ dao động, là cô sao?
Đi vào, thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo làm anh cả ngày suy nghĩ, cô mái tóc mềm mại vòng quanh gương mặt hồng nhuận, cái cổ trắng nõn, làm anh cảm thấy hồn nhiên mà vô cùng gợi cảm, khóe miệng khẽ nhếch. Đang nằm mơ sao? Tình nhi, trong mộng có anh hay không? Cơ thể từ từ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng dụ người phạm tội kia, loại đụn chạm nhẹ nhàng này quả thật có thể ép anh phát điên, đang lúc anh muốn tiến thêm một bước, người phía dưới cũng đã nhạy cản tỉnh lại.
Vũ Tuấn ngồi thẳng lên lui về phía sau một bước, sợ hù đến người đẹp vẫn chưa tỉnh ngủ. Nhìn chăm chú vào đôi mắt rung động rất nhỏ, cái bóng của anh phủ lên người cô.
Cô ngủ thiếp đi sao. Hiện tại đã muộn rồi sao? Sao không có ai gọi cô? Hà Tình mở ánh mắt sương mù ra, cảm giác giống như có một cái bóng phủ kên người cô, chỗ khác vẫn rất sáng, như vậy khôn phải quá trễ. Cái này là —— Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người tạo thành cái bóng này.