Bên ngoài căn biệt thự to rộng, tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi.
Cố Duật Hoành bế Khả Khả đưa lên xe, anh nắm chặt lấy tay cô, đau xót cho sự mất mát của cô.
Chiếc xe dừng chân tại cổng bệnh viện, các bác sĩ và y tá vội vã đỡ cô nằm lên giường bệnh, đưa ngay vào phòng khám.
Duật Hoành gấp gáp chạy theo, nhưng anh bị chặn lại khi Khả Khả được đưa vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ Dương đeo găng tay, vừa làm vừa chỉ huy.
Vật lộn trong đó vài tiếng đồng hồ, đèn xanh cuối cùng cũng đã bật lên.
Khả Khả vì bị ngã từ cầu thang xuống nên thai nhi đã bị ảnh hưởng, sau đó còn bị vỡ nước ối, không bảo vệ được thai nhi nên nó đã không thể cứu sống được.
Ngay cả Khả Khả dù không mang thai nhưng khi bị ngã cũng là một vấn đề nghiêm trọng.
Vị bác sĩ đi ra, Cố Duật Hoành vội vàng chạy đến.
"Khả Khả sao rồi? Tại sao tôi không nghe thấy con của tôi khóc?"
Anh lay lay hai vai của bác sĩ Dương, anh ấy cởi bỏ kính ra, gương mặt u buồn như cho anh đáp án.
Duật Hoành run run người, đầu óc trống rỗng, hai mắt đỏ hoe.
Bác sĩ Dương vỗ vỗ vào vai anh như thể đang an ủi.
"Chúng tôi đã cố hết sức rồi.
Vì Điềm tiểu thư bị mất máu và vỡ nước ối nên đứa con không giữ được tính mạng."
Bác sĩ đi khỏi, lúc này cả Y Nguyệt cũng đã tới.
Nhìn nét mặt u sầu của anh, cô không dám ngó vào bên trong, lặng lẽ hỏi.
"Khả Khả...!cô ấy sao rồi?"
Những hình ảnh của Y Nguyệt đứng trên cầu thang làm Cố Duật Hoành càng thêm hận.
Anh không trả lời liền tiến đến siết cổ cô làm cô phải dựa người vào tường giãy giụa.
"Tần Y Nguyệt! Cô độc ác lắm!"
Bàn tay to nắm chặt lấy cổ họng cô như không để một chút không khí nào, Y Nguyệt cảm nhận được sự đau đớn ở vùng cổ, liên tiếp đập vào tay anh, miệng không thể nói được lời nào.
Đúng lúc cả gia đình của Cố Duật Hoành đều đến, Cố Thụy ẩn vội vã chạy tới kéo tay Duật Hoành ra.
Y Nguyệt ho mấy lần, tay chống vào thành tường vội vã hít không khí...!Cố Thụy Ẩn giáng cho Duật Hoành một cú đấm, nói để anh tỉnh táo lại.
"Mau tỉnh lại! Mày có biết mày đang làm gì không."
Duật Hoành lảo đảo, hai con mắt rũ xuống vô hồn, dường như bây giờ chẳng có gì quan trọng bằng đứa con của anh.
Chợt cơn đau bụng ập đến dồn dập, Y Nguyệt nhăn mặt, nó ngày một dữ dội làm cô phải kêu lên.
Dạ Thương Lam chỉ đành đỡ lấy cô, gọi Cố Thụy Ẩn.
"Được rồi, Y Nguyệt sắp sinh rồi, mau lên! Bác sĩ, bác sĩ!"
Một vài vị bác sĩ nghe tiếng gọi liền chạy tới, nhanh chóng chuẩn bị giường để đưa cô tới phòng sinh.
Cố Duật Hoành trong đầu chỉ toàn là đứa con đã chết của anh, cô đã đau đớn nằm trên giường rồi mà anh vẫn chạy tới đòi con.
"Mau trả lại con cho tôi! Y Nguyệt!"
"Thằng khốn này bình tĩnh lại! Mày bị điên đấy à.
Con bé sắp sinh rồi mày còn muốn làm loạn gì nữa."
Nói xong câu ấy, Cố Thụy Ẩn chạy theo chiếc giường đang được đẩy đi.
Y Nguyệt được đưa vào phòng sinh, căng thẳng vô cùng.
Duật Hoành quay lại nhìn Khả Khả một lần nữa, sau đó chậm rãi đi theo sau, anh lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó.
Dường như trong ánh mắt đầy căm phẫn kia đang ấp ủ một suy nghĩ nào đó.
Vào phòng bệnh, Y Nguyệt khó khăn đẻ con.
Mồ hôi cô đầm đìa, tay nắm chặt ga giường dùng hết sức lực của mình.
Nhưng hòa với tiếng hét đau đớn tận cùng ấy lại là những câu mắng mỏ của Duật Hoành ngoài kia.
Anh vồn vã đập cửa bắt cô đền con, mặc dù đã có người ngăn cản nhưng dường như anh không muốn dừng lại.
Y Nguyệt vô cùng đau khổ, từng lời thét truyền thẳng vào tai, vừa đau về thể xác lại đau lẫn tinh thần.
Cô quằn quại trên giường sinh, nước mắt hòa với dòng mồ môi ấm mặn lã chã rơi xuống, những lọn tóc dính trên mặt là minh chứng duy nhất cho sự vất vả của cô hiện giờ.
Sau một hồi vật vã chiến đấu với tử thần, cuối cùng trong phòng cũng đã có tiếng khóc.
Bên ngoài kia Cố Thụy Ẩn thở một hơi dài, niềm vui không biết phải diễn tả thế nào.
Y Nguyệt sức lực đã cạn kiệt, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng bé nhỏ kia đã ngất đi.
Cô mệt lắm rồi.
Y tá sau khi lau sạch sẽ khắp người đứa trẻ liền quấn khăn, bế nó ra ngoài.
Khi chưa ai kịp nhìn thấy nó thì Cố Duật Hoành đã đi tới, đoạt lấy đứa bé trong tay của y tá.
Con của Khả Khả đã mất, Y Nguyệt cũng sẽ không được yên.
Mọi người ngẩn ra, vừa định đuổi theo thì một nhóm người mặc áo đen từ ngoài hành lang đi tới, chặn hết tất cả lại.
Cố Thụy Ẩn giậm chân, ngữ khí vô cùng đanh thép.
"Duật Hoành, mau quay lại.
Mày tính đưa nó đi đâu."
Anh dừng chân lại, nghiêng mặt.
"Đứa con này không được giữ!"
"Mày mày mày...!tính làm gì hả? Mau dừng lại!"
Cố Thụy Ẩn hét lên, cơn đau tim đột nhiên tái phát, ông khụy xuống.
Cũng đúng lúc này, Tony và An Nhiên nhận được tin, họ đã lập tức đến bệnh viện.
Vừa vào khoa, họ đã thấy Cố Duật Hoành ôm đứa bé trở ra, nhưng không biết là con của ai vì họ nghe nói Khả Khả cũng được đưa tới bệnh viện.
Tới khi thấy mọi người bị một đám người áo đen chặn lại thì Tony mới vừa nhìn Duật Hoành vừa hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
"Mau chặn Duật Hoành lại, đó là đứa con của...!Y Nguyệt."
Nghe vậy, Tony liền vội vã chạy theo phía sau, nhưng đám người áo đen quá đông, cậu căn bản không thể địch lại được đám người này, chỉ không biết tại sao Cố Duật Hoành lại điên cuồng đến vậy.
Anh đem theo đứa nhỏ lên ban công, sự thù hận và tình yêu anh dành cho Y Nguyệt quá lớn, lớn tới nỗi đến con của mình cũng có ý định giết.
Nhưng anh biết...!Khả Khả là một người vô cùng yếu đuối, nếu cô biết được đứa con của mình đã chết thì sẽ tổn thương đến nhường nào.
Từ nhỏ cô đã bị cướp đi nhiều thứ, bị cướp đi cuộc sống nhàn nhã tươi đẹp, bị cướp đi ánh sáng của cuộc đời và phải rời xa nơi này.
Tới bây giờ, anh chỉ muốn bù đắp tất thảy những mất mát cho cô, nhưng chỉ đứa con cũng không giữ được thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhìn đứa trẻ trong tay, giọt lệ anh rơi xuống trán nó.
Lúc này anh lại tự hận chính mình, tại sao lại nỡ nhẫn tâm giết chết máu mủ ruột thịt của mình, nó không có lỗi, nó còn chưa kịp mở mắt để nhìn thấy thế giới tươi đẹp này, vậy anh có khác gì những kẻ mà anh hay coi thường.
Đứa trẻ cựa quậy, nó ngủ rất ngon trong vòng tay của anh.
Duật Hoành đưa tay ra chạm vào nó, đôi bàn tay nhỏ xíu của đứa nhỏ nắm đẫy lấy ngón tay anh, như đang cầu xin anh cho nó một cơ hội sống.
Người ta nói: Hổ dữ không ăn thịt con.
Anh làm sao có thể nỡ giết chết nó.
Bế đứa trẻ trong tay, Cố Duật Hoành quay trở lại.
Mặc kệ sự đau thương tổn thất của Y Nguyệt, mặc kệ sự ngăn cấm của gia đình, anh đưa đứa nhỏ tới phòng của Khả Khả.
Cô ấy còn đang trong tình trạng hôn mê, vẫn chưa biết được đứa con của mình đã vĩnh viễn ra đi.
Để đắp lại nỗi đau còn thiếu sót trong lòng cô, anh dùng đứa con này của Y Nguyệt, thay cho đứa con của Khả Khả và anh.
Tàn nhẫn, lãnh khốc, máu lạnh...!anh không quan tâm.
Chỉ cần Khả Khả được hạnh phúc, anh nguyện làm tất cả.
Tất cả mọi người đều không biết Cố Duật Hoành đã đem đứa con của Y Nguyệt đi đâu.
Họ có tìm cũng không thấy người, tên áo đen nói lại làm tất cả mọi người đều sốc phát ngất.
"Đứa trẻ không còn nữa, khi bế nó thì đứa bé cũng đã chết rồi."
Hiện tại Cố Thụy Ẩn đang nằm trong phòng bệnh, căn bệnh này đã trở thành suy tim, nhưng may mắn là chỉ bị ảnh hưởng một chút, không quá nghiêm trọng.
Đã qua một ngày, tung tích của đứa trẻ luôn im bặt, Cố Duật Hoành sớm đã đưa đứa trẻ cho Khả Khả, đánh tráo với đứa con đã chết của Y Nguyệt.
Khả Khả tỉnh lại, Duật Hoành liền giật mình, cũng vì anh đã túc trực ở đây cả ngày trời, chỉ canh chừng cho cô.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khả Khả chưa vội mừng, cô hỏi.
"Duật Hoành, con của chúng ta đâu?"
Duật Hoành bế một bé trai từ trong nôi ra, nó bị giật mình tỉnh dậy liền khóc òa lên.
Ôm đứa trẻ vào trong tay, Khả Khả cảm thấy hơi lo lắng.
Rõ ràng là ngã như vậy, không có cớ gì mà đứa con lại có thể khỏe mạnh thế này.
Hơn thế nữa cô mới chỉ mang thai có tám tháng, nếu đứa thật sự có thể sống thì đáng lẽ ra nó phải nhỏ nhắn và yếu ớt hơn nhiều.
Vậy mà đứa trẻ theo cảm nhận của cô lại khá khỏe mạnh.
Dù là vậy, Khả Khả vẫn tỏ ra vô cùng vui mừng.
Cô ôm lấy nó, hôn nó.
Nhìn cô vui như vậy, Duật Hoành mới thực sự cảm thấy yên tâm.
"Con của chúng ta...!nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Khả Khả gật đầu, cô mỉm cười, giờ phút này cô đã thực sự coi nó như con của mình, mặc dù cô biết...!nó có thể là của người khác bất cứ lúc nào.
"A, em còn chưa đặt tên cho nó."
"Vậy thì đặt đi."
Khả Khả suy nghĩ một chút, sau đó mới nói ra một cái tên.
"Vậy...!nó sẽ tên là Thiên Kỳ, Cố Thiên Kỳ."
"Tại sao?"
"Bởi vì...!em hi vọng nó sẽ giỏi giang và xuất chúng giống như anh vậy."
Cố Duật Hoành cười nhẹ, giỏi giang xuất chúng giống như anh? Tốt nhất đừng giống anh là được.
Anh vừa rời khỏi phòng được năm phút thì Dạ Thương Lam đã mò tới.
Bà ta vừa nhìn thấy đứa trẻ trong tay Khả Khả liền hỏi.
"Con của cô?"
Khả Khả ôm lấy nó, ngước lên.
"Bà có ý gì? Không phải con của tôi thì con của ai?"
Dạ Thương Lam đặt túi xách xuống, ngồi vắt chân chéo, rướn người nhìn đứa trẻ.
"Lúc Y Nguyệt sinh con xong, Duật Hoành đã ôm đứa trẻ bỏ đi.
Sau đó không hiểu tại sao cậu ta lại truyền lời rằng đứa trẻ lúc ôm đi đã chết.
Tôi còn thấy kì quái, hóa ra là đưa nó cho cô."
"Tại sao bà lại khẳng định...!đứa trẻ này là của Y Nguyệt?" - Khả Khả dù đã phát giác nhưng vẫn gặng hỏi lại.
"Đứa trẻ này khỏe mạnh, tôi nghe nói cô bị ngã từ cầu thang, lại sinh non, chắc chắn không thể khỏe mạnh được thế này.
Hơn nữa...!đứa con đó cũng không phải của Duật Hoành."
Khả Khả giật mình, bà ta nói như vậy chẳng khác gì đã biết tất cả.
"Bà theo dõi tôi?"
"Chuyện đó không quan trọng.
Nhưng ngược lại đứa con này lại giúp cô rất nhiều, để có thể bên cạnh Duật Hoành."
Khả Khả không để ý, cô sớm đã coi nó trở thành con của mình, đứa con này nếu đã là của Y Nguyệt thì chắc chắn nó sẽ mang dòng máu nhà họ Cố, cô chắc chắn sẽ không sợ nếu phải xét nghiệm lại.
Khúc mắc lớn nhất trong lòng đã được giải quyết, chỉ riêng một điều...!trước khi ngất đi cô phát giác ra được Tư Di...!
"Tôi muốn...!nhờ bà một chút chuyện."
"Hửm?"
"Giúp tôi xử lý một người."