Tổng Tài Lạnh Lùng Chờ Em Nói Yêu Tôi

Chương 14



"A......" Lâm Văn khẽ kêu một tiếng, hai chân đồng thời kẹp lấy tay Triển Phong.

Lâm Văn biết ý đồ Triển Phong, một cỗ sợ hãi mãnh liệt trong lòng nàng dâng lên.

Triển Phong mở to hai mắt nhìn Lâm Văn, sau đó tiếp tục giở trò khiêu khích nàng.

Ý thức Lâm Văn cũng dần dần mông lung, toàn bộ cảm giác đều tùy theo bàn tay và đôi môi của Triển Phong chi phối, khí lực trên người cũng dần dần biến mất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Triển Phong nhẹ nhàng cởi áo ngủ và quần lót Lâm Văn ra, Lâm Văn phản kháng, lại bị Triển Phong nắm hay tay lại, nàng còn chưa kịp phản ứng, Triển Phong liền tăng thêm kích thích trước ngực Lâm Văn, đồng thời môi cũng hôn lên vành tay mẫn cảm của nàng.

"Uhm......" khoái cảm sung sướng làm Lâm Văn nhịn không được run rẩy ra tiếng, cả người ưỡn dậy nghênh đón Triển Phong, muốn Triển Phong ôm mình vào trong ngực, muốn cùng cô hòa hợp nhất thể.

Lâm Văn run rẩy giống như tình dược thúc giục Triển Phong, càng khơi mào dục vọng của Triển Phong, càng muốn hoàn toàn có được Lâm Văn, tay Triển Phong không ngừng qua lại vuốt ve điểm mẩn cảm giữa hai chân nàng.

"A......" Lâm Văn chịu không nổi kích thích mãnh liệt như vậy, nhịn không được rên rỉ thành tiếng, đầu nhẹ nhàng ngửa ra sau, muốn thoát khỏi khoái cảm khó chịu này.

Ngón tay Triển Phong đột nhiên xâm nhập vào hang động, cắm vào thật sâu.

"A......!Đau!" Thình lình xảy ra xâm nhập làm cho Lâm Văn đau đến kinh hô ra tiếng, nàng phản xạ kẹp chặt hai chân, không làm được thì Triển Phong đã tiến vào sâu bên trong, Triển Phong xuyên qua tấm màng mong manh thuần khiết làm cho Lâm Văn cau mày, thở ra.

"Đau sao?" Triển Phong ngẩng dậy, hôn nhẹ lên môi Lâm Văn, hôn lên khóe mắt, lông mi, trên mặt, mềm nhẹ hôn khắp thân thể.

Lâm Văn vươn tay, một tay ôm cổ Triển Phong, một tay đặt tại ngực trái của Triển Phong, nơi mà trái tim kịch liệt nhảy lên.

Ngón tay mềm mại của Triển Phong bắt đầu di chuyển, từ chậm tới nhanh, từ dây dưa đến kịch liệt, nhẹ nhàng tấn công vào vách tường co dãn, nhẹ nhàng chạm vào hạt đậu bên ngoài hang động của Lâm Văn.

"A......" Đè nén, thỏa mản, thống khổ, khoái hoạt rên rỉ, từ đôi môi anh đào của Lâm Văn tiết ra, dùng sức hô hấp, chỉ có như vậy, nàng mới có thể hấp thụ được loại kích thích này.

Triển Phong một bên hôn môi Lâm Văn, một bên dùng chân cùng thân mình ngăn chặn chân Lâm Văn, không cho nàng phản kháng, tay kia thì ở trong cơ thể Lâm Văn ra vào không ngừng, khiêu khích chỗ mẫn cảm tư mật của nàng.

Lâm Văn bị Triển Phong gắt gao áp chế, càng giãy dụa lại càng kích thích dục vọng Triển Phong, hô hấp của nàng ngày càng nặng, động tác Triển Phong như gió cuốn mây bay, cuồng phong mãnh liệt không ngừng ấp đến.

"Uhm......" Âm thanh phản kháng của Lâm Văn bị Triển Phong nuốt vào, biến thành nức nở rên rỉ, chỉ có nước mắt dọc theo khóe mắt không ngừng chảy xuống.

Đau đớn và khoái cảm kích thích, cảm thấy giống như bị vây giữa thiên đường và địa ngục cùng một lúc, theo động tác của Triển Phong mà chìm nổi.

"A......" Dần dần, đau đớn ý bị khoái cảm bao phủ, Lâm Văn rên rỉ thành tiếng tiếng, cúi đầu cắn trên vai Triển Phong.

Bả vai Triển Phong cảm nhận được cơn đau kích thích, động tác càng thêm nhẹ nhàng, toàn thân cũng kích động run run, cùng Lâm Văn tiến lên đỉnh, Triển Phong cũng thoải mái thở ra.

"Ahhh....." Trong một giây, Lâm Văn lên tiếng thét chói tai, thân thể mạnh mẽ run rẩy, nước suối trong suốt từ động khẩu không ngừng chảy ra, dính trên ngón tay chưa kịp rút ra của Triển Phong.

Triển Phong rút ngón tay dính đầy mật dịch của Lâm Văn, ở bên tai Lâm Văn thì thầm "Vẫn chưa xong!"

Lâm Văn vẫn còn bị khoái cảm làm cho mơ hồ, không chú ý Triển Phong.

Triển Phong cúi người, hai tay đem hang động mở ra, môi, liếm nhẹ lên.

"A!" Ý thức được đã quá muộn, tay Lâm Văn nhanh chóng đẩy đầu Triển Phong ra, thân thể cũng mệt mỏi vô cùng, đem hai chân kẹp chặt, ngược lại làm lưỡi Triển Phong sáp nhập càng sâu.

Tiếng rên rỉ mất hồn dần dần thành tiếng thở dốc.

Đầu lưỡi linh động, giống như một con rắn nhỏ đi vào trong hắc động, Triển Phong dùng toàn lực mút vào, sau đó buông ra, lại sợ làm đau Lâm Văn.

Một lần lại một lần, cùng lúc Lâm Văn đi từ địa ngục đến thiên đường, cảm giác như đang trên một đám mây bồng bềnh, lại cảm giác địa ngục tra tấn thống khổ.

Triển Phong dùng tất cả sức lực, làm cho Lâm Văn có một đêm thật hạnh phúc......

Buổi sáng ngày hôm sau Lâm Văn mang thân thể mỏi mệt cực độ đi tới công ty, lúc Lâm Văn ra khỏi nhà, Triển Phong còn đang ngủ say.

Trước khi đi Lâm Văn còn nhéo nhéo hai má Triển Phong... Ai kêu thân thể còn yếu như vậy mà ráng làm gì, đáng đời Phong, cho mệt chết luôn.

Vì sắp cùng bọn giang hồ đàm phán, nên trên tầng cao nhất mở một hội nghị, trong lúc diễn ra hội nghị, Lâm Văn không ngừng thở, tinh thần uể oải không phấn chấn.

Dương Vân cùng Trương Dao kín đáo nhìn Lâm Văn, Lâm Văn có điểm xấu hổ, mạnh mẽ xốc lại tinh thần để thảo luận.

"Được rồi, cứ như vậy, ngày mai tôi, Dương tổng, Trương tổng, Vương tổng cùng đi đàm phán, nếu đối phương đòi tiền, trong phạm vi có thể chấp nhận, chúng ta sẽ đồng ý, công trình trễ một ngày, tổn thất sẽ rất nhiều" Lâm Văn quyết đoán nói.

Người trong phòng họp lục tục đều đi hết, chỉ còn lại Lâm Văn, Dương Vân, Trương Dao cùng Vương Khiết.

"Lâm tổng, còn nhiều thời gian nha, đừng có quá sức" Dương Vân nhẹ nhàng phun ra một câu.

Lâm Văn nhất thời đỏ mặt lên, nhìn Trương Dao cười gian, Dương Vẫn và Vương Khiết vẫn mang bộ mặt không biểu tình, Lâm Văn quyết định giả ngu, sau đó chuồn mất, đi đến cửa phòng họp đột nhiên quay đầu nói "Thấy mình có khỏe không" Sau đó ẩn tình nhìn ba người, rồi đi ra khỏi phòng.

"Lâm Văn có ý gì?" Trương Dao nhìn Dương Vân hỏi.

"Sao mình biết" Dương Vân khinh thường nói.

Trương Dao lại nhìn nhìn Vương Khiết, rụt cổ, nghĩ: Nhìn cậu làm gì, nhìn cậu lắc mông đi ra ngoài à.

"Cẩn thận một chút." Vương Khiết rời khỏi phòng họp liền nói với Dương Vân.

Dương Vân gật gật đầu, Vương Khiết cũng y chang như Trương Dao, không có phản ứng gì, khóe miệng Dương Vân hướng về phía trước cong lên.

Đến tối Lâm Văn mới về đến nhà, mở cửa ra liền thấy Triển Phong nằm ngủ trên sô pha.

"Triển Phong, Triển Phong, dậy, muốn ngủ lên giường mà ngủ" Lâm Văn vỗ vỗ mặt Triển Phong kêu lên.

Rốt cục Triển Phong sâu kín mở ra hai mắt, nhìn Lâm Văn nói "Em mới tan tầm?"

"Uhm, Phong ăn cơm chưa?" Lâm Văn đặt túi xách xuống hỏi.

"Chờ em cùng ăn, Phong gọi đồ ăn bên ngoài, chắc giờ cũng nguội rồi, Phong mang đi cho vào lò vi ba một chút" Nói xong chạy về phía phòng bếp.

Lâm Văn nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn chín giờ tối, Triển Phong đói bụng mà vẫn nằm trên sô pha đợi nàng mình trở về.

Lâm Văn đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút ướt át, cái mũi có chút nóng rát, đi vào phòng bếp nói với Triển Phong "Về sau không cần chờ em về, Phong đói bụng thì cứ ăn trước"

"Vậy không được, buổi tối nhất định phải ăn cơm cùng người nhà" Triển Phong cố chấp nói.

Người một nhà, thì ra Triển Phong đã xem mình như người một nhà...!Trong lòng Lâm Văn nóng lên.

"Em sao vậy?" Triển Phong nhìn lâm văn hỏi.

"A......!Không, không có gì, em đi thay quần áo trước" Lâm Văn nhanh xoay người chạy trốn.

Chờ Lâm Văn tắm rửa xong thay quần áo đi ra, Triển Phong đã đem đồ ăn đều hâm nóng, từng bước từng bước chỉnh tề đặt ở trên bàn, chính mình ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, như một người mẹ đang chờ con về.

Lâm Văn đi qua đi sờ sờ đầu Triển Phong nói "Ngoan, cục cưng ngoan, có thể ăn được rồi" Lâm văn cười tọa hạ.

"Phong không phải cục cưng nha" Triển Phong không phục mồm to đang ăn cơm hàm hồ nói.

Cơm nước xong, theo thường lệ Triển Phong leo lên giường Lâm Văn, cười hì hì nằm ở bên cạnh Lâm Văn.

Lâm Văn nhìn Triển Phong cười gian, dùng ngón chân nghĩ cũng biết giờ này Triển Phong muốn gì, vội vàng nói "Ngày bọn giang hồ hẹn chúng ta đi đàm phán, nghỉ ngơi sớm một chút, dưỡng tinh thần, em dẫn Phong cùng đi." Lâm Văn dụ dỗ.

"Thật sao? Vậy chúng ta nhanh ngủ đi." Nói xong liền tắt đèn, thuận thế ôm Lâm Văn vào trong lòng, chỉ chốc lát sau liền phát ra đều đều tiếng hít thở.

Lâm Văn nằm ở trong lòng Triển Phong, nhẹ vỗ về ngũ quan Triển Phong nói "Thật đúng là tiểu tử ngốc" Sau đó tìm vị trí thoải mái trong lòng Triển Phong, nghe tiếng tim đập của Triển Phong, thỏa mãn nặng nề đi vào giấc ngủ.

Triển Phong mang một chiếc kính mát, mở cửa chiếc Ferrari 612 chở Lâm Văn đi tới địa điểm đàm phán, xuống xe thì thấy Dương Vân, Trương Dao, Vương Khiết đã chờ ở đó.

"Haiz, thời nay khác xưa rồi, người ta bây giờ thành tài xế riêng của Lâm tổng rồi nha" Trương Dao làm bộ làm tịch nói.

Triển Phong có điểm xấu hổ sờ sờ cái mũi, không lên tiếng, nhìn nhìn Lâm Văn.

"Công việc quan trọng hơn, ở nơi này sao?" Lâm Văn nhìn Trương Dao hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta vào thôi, bọn giang hồ phía trước gọi điện thoại cho mình nói, lão đại bọn họ đã đến."

Một hàng năm người hướng nhà gỗ nhỏ đi vào, Trương Dao đẩy cửa ra hướng bên trong hô "Chúng tôi đến đây."

Một tên tiểu lưu manh dẫn các nàng đi vào trong.

Đi vào buồng trong liền nhìn thấy một bàn hội nghị hình bầu dục đặt ở giữa căn phòng, một tên lão đại ngồi ở giữa bàn hội nghị, ý bảo các nàng cũng ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống ai cũng không nói chuyện, âm thầm đánh giá lẫn nhau.

Tên lão đại nhìn năm người trước mắt, cô gái xinh đẹp ngồi bên phía tay phải kia vừa thấy liền biết là người có văn hóa tu dưỡng, mặc kệ tình huống gì đều có thể duy trì một phần lạnh nhạt trấn định, hẳn là kẻ khó xơi.

Người bên cạnh hơi gầy, vẻ mặt cảnh giác nhìn chính mình, tuy rằng vẻ đẹp trung tính, nhưng Trần Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra là một cô gái, xem ra nàng đối với mình dị thường cảnh giác, cũng không dễ xuống tay.

Người ngồi giữa vẫn nghiêm mặt lạnh lùng, tản mát ra không khí băn sơn, người này hản là tổng tài, điển hình băng sơn mỹ nữ, tuy rằng Trần Nguyệt đối với mị lực bản thân cũng đủ tin tưởng, muốn hòa tan tảng băng này cũng không phải khó, nhưng sẽ tiêu phí thời gian dài, mất nhiều hơn được, cho nên Trần Nguyệt bỏ qua.

Người ngồi bên cạnh bị kính che khuất ánh mắt, nhìn không ra có biểu tình gì, Trần Nguyệt không thấy ánh mắt của người đó cho nên nhìn không ra, duy nhất có thể khẳng định chính là giống như cô gái mang vẻ đẹp trung tín lúc nảy, vẫn là một cô gái.

Nhìn đến người cuối cùng, Trần Nguyệt mỉm cười, rốt cục mở miệng nói "Cô chính là Trương Dao, thủ hạ của tôi cũng bị cô làm mệt vài lần"

Trương Dao đã sớm bị tên lưu manh này đánh giá mà bực bội, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên nói "Chính là tôi, như thế nào"

"Không thế nào cả, tôi chỉ muốn hiểu cô một chút thôi" Trần Nguyệt vui cười nói.

"Anh" Trương Dao không nghĩ tới Trần Nguyệt lại nói như vậy, lập tức không có nói, tức giận đặt mông ngồi xuống..