Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 66: Không thể ngừng quan tâm tới em



Cả người cô rơi vào trong vòng tay anh, tay còn đặt lên đùi anh, đã thế đôi môi Mộ Hàn còn chạm nhẹ vào vành tai mẫn cảm của cô. khẽ khàng nói.

"Em định chạy đi đâu?"

"Không có, anh buông ra đi...Gia Kỳ đang ở đây..."

Nam Ngữ liếc sang Kỳ Kỳ, cậu bé dùng hai tay che mắt đi nhưng ngón tay lại he hé ra len lén nhìn.

Mộ Hàn không những không buông cô ra mà còn thuận tiện kéo cô ngồi lên đùi mình, càng khiến cho tư thế giữa hai người nóng bỏng kề sát, thêm phần ái muội.

"Làm sao tôi có thể buông em ra dễ thế được."

Anh cười một tiếng, khẽ làm trái tim cô xao động.

Nam Ngữ đối với hành động xuất quỷ nhập thần của anh cũng coi như quen một chút, nhưng mỗi lần anh xuất hiện là y như rằng thu hút sự chú ý.

"Không phải lần trước anh giận tôi sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy..."

Mộ Hàn hiểu ý ngắt lời cô "Em định hỏi tôi tại sao đã giận rồi còn ở đây quan tâm đến em chứ gì?"

Cô im lặng ngầm thừa nhận.

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu hút, lát sau mới trả lời.

"Mỗi lần tôi tức giận lên là lại không kiềm chế được mà làm tổn thương người khác, bản thân tôi cũng không muốn điều đó. Đặc biệt là khi gặp em rồi, nhìn thấy em ở bên cạnh một người đàn ông khác thì tôi lại càng khó kiềm chế hơn. Tôi còn phát hiện ra một điều rằng tôi không thể nào ngừng quan tâm đến em được."

Mộ Hàn nói xong, còn dịu dàng vuốt nhẹ một lọn tóc cô ra sau mang tai. Gò má Nam Ngữ nhất thời nóng lên như vừa mới bị hun, trong lòng còn đang kinh ngạc không thôi. Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như thế với cô, Mộ Hàn lúc này thật dịu dàng khác hẳn ngày thường, trước đây anh vốn dĩ chỉ biết bắt ép cô làm theo ý mình, thế mà bây giờ còn chủ động giải thích, quan tâm tới cô.

Phản ứng ngượng ngùng khó che giấu đó lọt vào mắt anh khiến cho trái tim anh nhộn nhạo, tựa như có một sợi lông vũ cọ xát ngứa ngáy. Kỳ Kỳ và trợ lý Lưu ngoan ngoãn làm người tàng hình, vừa nãy khi trợ lý Lưu báo cáo lại rằng Nam Ngữ đang bị bắt nạt, anh không nói gì nhiều lập tức bỏ ngang cuộc họp phóng xe tới.

"Trợ lý Lưu, đến bệnh viện đi."

Nghe anh nói, cô bèn cản lại.

"Tôi không sao đâu, anh đừng lo, tôi còn phải quay lại làm việc nữa."

"Nghe lời."

Mộ Hàn hơi nghiêm giọng, nhưng ngữ khí vẫn dịu dàng.

Nam Ngữ đột nhiên cảm thấy anh như thế này không quen chút nào...

Vết thương trên má cô không hề hấn gì, cô chỉ lo cho Kỳ Kỳ mà thôi.

"Kỳ Kỳ..."

Anh xoa đầu cô "Em đừng lo, tôi sẽ đưa Kỳ Kỳ đi kiểm tra tổng quát, nếu có bất kì vấn đề gì...." Ánh mắt anh chợt lóe lên một tia nguy hiểm "Tôi sẽ bắt chúng phải trả giá."

Kỳ Kỳ bấy giờ liền xen vào "Baba ngầu quá, may mà lúc nãy có baba đến kịp thời giải cứu con và mami, không thì bà dì xấu xí ấy đánh mami mất rồi!"

Mộ Hàn xoa đầu con trai, hai người cứ kẻ tung người hứng, Kỳ Kỳ luôn miệng khen anh ngầu, còn ước gì ngày nào anh cũng đưa cậu đi học. Nam Ngữ cười gượng gạo, nói.

"Cảm ơn anh vì ban nãy đã giúp tôi."

Anh khẽ nhướn mi, không vội đáp ngay. Kỳ Kỳ ở bên cạnh bụm miệng tủm tỉm cười.

"Ừm...chuyện lần trước ở nhà hàng tôi cũng hơi quá khích, nhưng tôi và ông ta không có gì cả, ông ta là giám đốc của đài, nên tôi không thể từ chối."

Không hiểu sao dưới ánh mắt của anh thì cô lại lúng túng giải thích cả chuyện lần trước.

"Được rồi, chuyện cũ đừng nhắc lại."

Mộ Hàn nói một câu, đâu ai biết trong lòng anh hũ dấm chua sắp vỡ, anh còn chưa hỏi cô về chuyện hôm ở bệnh viện với Nhiễm Hải, may mà trợ lý Lưu chân tay nhanh nhẹn, khi đó thực ra là Nam Ngữ bị tụt đường huyết, Nhiễm Hải chỉ đỡ cô lên giường mà thôi, căn bản giữa hai người không có bất cứ chuyện gì cả.

Vì chuyện đó mà sắc mặt anh đen thui mấy hôm, cho đến khi trợ lý Lưu nói ra thì tâm trạng anh mới trở lại bình thường.

Anh ta ở một bên cũng không hiểu, rõ ràng là quan tâm tới đối phương như thế mà không ai chịu thừa nhận.

Nhưng khi nãy nghe Mộ Hàn xuống nước dịu dàng với Nam Ngữ, trợ lý Lưu cũng cảm thấy gánh nặng trên vai bớt đi rồi, cuối cùng mùa xuân cũng tới với anh ta rồi....không phải tăng ca nữa~

Nam Ngữ im lặng lúng túng muốn thoát khỏi lòng anh thì lại bị anh ôm chặt.

"Nếu đã muốn cảm ơn tôi thì bữa hẹn hò lần trước mà tôi nói, chúng ta vẫn chưa đi, lần này tôi muốn đi."

Hơi thở của anh phảng phất bên tai làm mấy sợi tóc mai của cô chuyển động có chút ngứa ngáy.

Nam Ngữ hơi rụt vai lại, suy nghĩ một chút, lần trước anh nói cô đi hẹn hò với anh mới trả nhật ký lại cho cô, đằng nào cũng phải đi với anh, thôi thì đồng ý.

"Được rồi."

Mộ Hàn cười, nụ cười lan ra cả đáy mắt.

"Tôi sẽ không làm em thất vọng."

Trống ngực cô lại đập thình thịch, chỉ là một buổi hẹn thông thường mà anh lại vui đến thế sao? Mà lần này, cảm xúc trong lòng cô không bài trừ giống như lần trước, thật sự cô cũng có một chút mong chờ....

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện quen thuộc, Mộ Hàn bế Kỳ Kỳ, bên cạnh dắt tay Nam Ngữ. Đây không phải là lần đầu tiên anh đến đây nhưng mà điều làm bọn họ kinh ngạc chính là cảnh cả nhà ba người trông không khác gì một gia đình hạnh phúc.

"Mộ Hàn, được rồi mà, tôi thực sự không cần kiểm tra đâu, trễ giờ làm rồi, tôi phải về đài truyền hình ngay."

Nam Ngữ níu tay anh lại, Kỳ Kỳ thì thầm vào tai anh.

"Baba. Baba và Mami đi hâm nóng tình cảm đi, con không sao."

Mộ Hàn liền đưa Gia Kỳ cho trợ lý Lưu, sau đó nắm tay cô về phòng bệnh vip, ấn cô ngồi xuống giường.

"Anh muốn làm gì vậy?"

Cô thấy anh mở tủ đầu giường ra rồi lôi ra một chiếc hộp, bèn hỏi.

"Bôi thuốc cho em."

Anh thong thả đáp, Nam Ngữ chợt nhớ đến lần trước anh suýt bóp nát lọ ô xi già, liền xua tay nói.

"Không cần, để tôi tự làm được rồi."

Nhưng anh không đồng ý, nhất quyết đòi bôi thuốc cho cô.

Mộ Hàn nhìn đống chai lọ, tìm tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy lọ thuốc mỡ. Anh mở nắp ra, nắn thuốc lên đầu cây bông nhưng không khống chế lực đạo, thuốc bị phun mất một phần ba ra ngoài.

Nam Ngữ nhìn thấy cảnh đó, không nhịn được cười, Mộ Hàn e hèm một cái, nói.

"Lần này tôi nhất định sẽ làm được."

Cô cảm thấy anh thật giống một đứa trẻ con cố chấp, nhìn người đàn ông bình thường lạnh lùng là thế mà bây giờ đang chăm chú bôi thuốc cho mình, Nam Ngữ

lén quan sát anh, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, ngũ quan càng đẹp hơn, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh nhẹ lướt qua gò má mình. Và đôi môi anh hơi mím nhẹ, môi anh không quá mỏng hay quá dày, rất hài hoàn với khuôn mặt, tạo nên một tổng thể hoàn mỹ, Nam Ngữ chợt nhớ lại mỗi lần đôi môi ấy hôn cô, lúc thì cuồng dã mạnh bạo, lúc lại dịu dàng như nước.

Mộ Hàn ban đầu chỉ thuần túy muốn bôi thuốc, vậy mà bôi một lúc ánh mắt như có lửa ghim chặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu anh thầm chuyển động lên xuống, thật muốn đè cô ra đây ngấu nghiến hôn.

Ánh mắt hai người bỗng chạm nhau, Nam Ngữ như bị đóng băng, hơi thở của Mộ Hàn càng ngày càng gần hơn, khi khoảng cách giữa hai người sắp được xóa bỏ thì tiếng cạch cửa bên ngoài chợt vang lên.