Nói xong hắn ta kéo cô xát lại người hắn rồi kề một con dao vào cổ cô, mặt cô lúc này đã không còn tí máu nào nữa rồi cô thầm nghĩ "Không lẽ mình phải chết thật à, mình còn trẻ còn muốn sống nữa mà"
Đội quân ở bên ngoài đã sẵn sàng đột nhập vào bên trong thì cửa tiệm lại đột nhiên mở ra. Đám cướp dần hiện ra trước mắt bọn họ, Kiều Trạch Dương lúc này thấy cô bị đám cướp đe dọa kề dao vào cổ. Bây giờ trông cô thật tội nghiệp biết bao quần áo thì dính đầy máu tay cũng thế đầu tóc thì rối có vài cọng còn dính trên gương mặt khiến anh thật sự xót. Tên cầm đầu vừa đi vừa kéo cô ra, còn cô vừa ra đã nhìn thấy anh cô đưa đôi mắt đang long lanh nước kia nhìn anh như muốn cầu cứu
" Si nous ne voulons pas la voir mourir, partons sains et saufs " (Nếu không muốn thấy cô ta chết phải để cho chúng tôi rời đi an toàn)
Càng nói tên cướp càng ghì con dao vào cổ cô, máu trên cổ cô cũng chảy ra một ít có chút xót. Gương mặt anh bây giờ đã thực sự tỏ ra hết sức lo lắng. Anh tiến lại chỗ ông đội trưởng
" Une chose est sûre, ma femme ira bien "
(Đảm bảo một điểu rằng vợ tôi sẽ không sao)
" S'il y a quelque chose qui ne va pas avec elle, j'en parlerai à tes supérieurs "
(Nếu cô ấy có chuyện gì tôi tìm cấp trên của ông nói chuyện)
Ông đội trưởng nghe thế liền có chút kinh sợ, liền quay sang phía tên cướp nói
" Rassurez-vous vous pourrez repartir sain et sauf tant que les otages seront sains et saufs "
(Bình tĩnh các anh sẽ được rời đi an toàn chỉ cần để con tin an toàn)
Ông đội trưởng đã cho đội bắn tỉa chuẩn bị ngắm đúng mục tiêu để bắn còn ông ta tìm cách kéo dài thời dài đáp ứng yêu cầu của bọn cướp. Bọn chúng yêu cầu cần có chiếc xe để bọn chúng rời đi, xe lúc này đã tới cách bọn chúng không xa. Nhìn thấy xe tên cướp quay lại nói
" Dis au chauffeur de sortir "
(Bảo tên lái xe ra ngoài)
Ông đội trưởng gật đầu, người lái xe cũng đã ra ngoài. Bọn chúng đang từ từ di chuyển về phía xe chúng kéo theo cả cô đi, vừa đi chúng vừa nhìn lại đề phòng cảnh sát. Lúc này một viên đạn từ tầng cao bên đối diện bay thẳng vào vai cô xuyên qua ngực trái của tên cướp. Anh thấy cô ngã thì chạy ngay tới đỡ cô, còn cảnh sát đã bắt được hết bọn cướp. Vì bị đạn bắn qua vai với sợ hãi quá độ nên cô ngất xỉu tại chỗ luôn, anh vội bế cô lên đi thẳng ra xe
" Lái xe về biệt thự, gọi bác sĩ đến. Nhanh "
A Hổ nhanh chóng lái xe về biệt thự, xe vừa đỗ vào trong sân anh tức tốc bế cô vào phòng ngủ bác sĩ y tá cũng đã có mặt ở đây khi vừa nghe A Minh gọi tới. Vào đến phòng anh đặt Tiêu lạc xuống giường, trên người cô chỉ có vết thương ở cổ và vai nhìn cô má anh xót xa không thôi. Sau khi băng bó cho cô xong bác sĩ đưa đơn thuốc cho anh và dặn dò
" Évitez de laisser la plaie toucher l'eau et reposez-vous suffisamment "
( Tránh để vết thương tiếp xúc với nước và nghỉ ngơi đầy đủ)
Anh khẽ gật đầu rồi quay trở lại phòng, cô đang nằng trên giường khuôn mặt Hạ Tiêu Lạc bây giờ chả có mấy là hồng hào. Anh đi lại ngồi xuống giường nắm lấy bàn tay của cô
" Xin lỗi, bảo vệ em không tốt "
Trước đây anh cứ nghĩ là anh không hề có tình cảm với cô vì anh luôn tự nói với lòng là người anh thích chỉ có cô gái năm xưa thôi nhưng đến hôm nay khi thấy cô bị tên cướp đó kề dao vào cổ và lúc cô ngất đi thì tim anh lại đau vô cùng. Anh nhận ra rằng anh thật sự yêu cô mất rồi, Kiều Trạch Dương tự hứa nới với lòng rằng người ở quá khứ hãy để nó ở mãi quá khứ đi hãy trân trọng người ở hiện tại.
Khi anh ra ngoài vẫn thấy A Minh và A Hổ ở đây, anh đi ra ngồi xuống tựa lưng vào ghế sofa. Lúc nói chuyện với Kiều Trạch Dương anh đã bảo A Hổ và A Minh dẫn theo một số người nữa qua bên này cho nên bây giờ hai anh mới có mặt ở đây
" Lão đại, chuyện Lão Vương " A Hổ lên tiếng hỏi anh nhưng không dám nói hết câu
" Bây giờ chuẩn bị, để lại đây nhiều người một chút để canh gác bảo vệ cô ấy "
" Vậy chúng ta không mang thêm nhiều người sao " A Minh thắc mắc hỏi
" Đối với loại người như ông ta thì không có nguy hiểm gì " vẻ mặt kiên định anh đáp
A Hổ và A Minh đồng thanh trả lời "Vâng"
" Gọi Anita qua đây " nói xong anh đứng dậy đi về phía nhà tắm, lúc sau bên trong chuyền ra tiếng nước chảy.