Bốn bức tường lạnh lẽo bao quanh trong phòng thẩm vấn chỉ có anh và Lâm Chí. Đèn pha chiếu thẳng vào khuôn mặt hoàn mĩ của anh nhưng anh không có một chút gì lo lắng
Đôi mắt sắc bén của Lâm Chí nhìn Kiều Trạch Dương sau một lúc Lâm Chí mới lên tiếng
"Cậu giỏi thật biến lời nói đùa của tôi thành thật rồi đấy"
Kiều Trạch Dương không trả lời chỉ liếc nhìn Lâm Chí một cái
Bên ngoài phòng thẩm vấn lúc này Kiều lão gia cùng luật sư đi tới vừa lúc cục trưởng bố của Lâm Chí cũng đi đến ông vội lên tiếng chào
"Chú Kiều"
Kiều lão gia chỉ gật đầu chào lại
"Lâm Điền chú muốn bảo lãnh cho Trạch Dương có được không?"
Cục trưởng Lâm khuôn mặt biểu hiện khó khăn lắc đầu
"Vụ này của Trạch Dương đã gây xôn xao cho dư luận lắm nên bắt buộc cậu ấy phải ở lại đấy để chúng cháu điều tra"
"Chú không làm khó cháu
Những tin tức trên báo nhờ cháu gỡ xuống giúp chú"
"Dạ được"
Không bảo lãnh được cháu ngoại Kiều lão đành trở về công cốc
Hạ Tiêu Lạc lo lắng không thôi cô cứ ngồi ở phòng khách đợi tin tức nghe tiếng động cơ xe cô cứ tưởng là ông ngoại trở về vội đi ra
Kiều Quân Dao sau khi xem tin tức cũng lo lắng không thôi bỏ lại công việc chạy về nhà chính xem tình hình
Thấy người đến không phải ông ngoại làm cô có chút hụt hẫng. Kiều Quân Dao đi lại
"Tiêu Lạc chuyện Trạch Dương là thế nào"
Hỏi đến là cô muốn bật khóc lắc đầu nói
"Em...em... không biết
Ông đến đó rồi nhưng mãi chưa thấy về"
"Đừng lo lắng chúng ta vào nhà đã"
Rồi cô dìu Hạ Tiêu Lạc vào nhà
Đỡ cô xuống ghế cô ngồi xuống cạnh an ủi
"Em đừng lo Dương nó không làm gì thì họ sẽ sớm thả nó thôi"
Kiều Quân Dao khi nghe tin tức không thể tin được đang yên đang lành sao lại có chuyện như vậy được
Một lúc sau Kiều lão gia về Hạ Tiêu Lạc nhìn phía sau ông nhưng không thấy anh cô lo lắng vội lên tiếng hỏi ông
"Ông Trạch Dương đâu?"
"Hiện giờ không bảo lãnh Trạch Dương được vụ việc này không phải nhỏ"
Hạ Tiêu Lạc hết hi vọng gương mặt u buồn không nói gì im lặng đến đáng sợ
Đến giờ cơm chỉ có Kiều lão gia và Kiều Quân Dao trong bàn ăn. Má Trương lên gọi nhưng cô không chịu ăn cả nhà cũng đành bất lực
"Tý nữa thím pha sữa cho con bé"
Nói rồi Kiều lão gia cầm đũa ăn nhưng ông không cảm thấy ngon nữa trong miệng không cảm nhận được vị của thức ăn
Không khí bữa ăn thật ngột ngạt làm sao, căn nhà chìm vào nỗi buồn
___________
Hứa gia
Sau khi nghe tin tức của Kiều Trạch Dương ông tức tốc gọi cho Hứa Tư Vũ đi nghe ngóng. Mặc dù ông không nuôi anh lớn nhưng ông chắc chắn con trai mình không bao giờ làm những chuyện như vậy
Lẽ nào đây là nghiệp của ông sao tại sao không đổ lên đầu ông mà lại đổ lên con trai của ông chứ
Đang suy nghĩ miên man Hứa Tư Vũ từ ngoài đi vào
"Sao rồi con?"
"Con nghe ngóng rồi tạm thời chưa bảo lãnh được cho anh ấy
Vào thăm cũng không được"
Hứa Tư Vũ thở dài xong lại nói
"Ngay cả Kiều lão gia cũng không làm gì được"
Hứa Tư Vũ bất lực anh cảm thấy bản thân vô dụng thật không giúp gì được cho anh trai mỗi khi anh có chuyện anh ấy đều giải quyết cho vậy mà bây giờ...
"Ba nghỉ sớm đi con sẽ để ý bên chỗ anh cho"
Ông Hứa không nói gì thêm chỉ thở dài rồi đi lên lầu. Hứa Tư Vũ nhìn theo bóng dáng ông có chút đau lòng
_______
Trong phòng giam anh trằn trọc mãi không tài nào ngủ được vắt tay lên chán cố nhắm mặt ngủ nhưng mắt không tài nào nhắm lại được. Suy nghĩ lại nhớ đến cô vợ nhỏ
Không biết giờ này cô ngủ chưa đã uống sữa chưa. Không có anh chắc cô sẽ lo lắng và khóc nhiều lắm. Không có anh bên cạnh cô gái này có tự lo cho bản thân được không nữa
"Lạc Lạc anh nhớ em"
Biết tính cô rất ương bướng nhưng lại rất dễ tủi thân khóc đã vậy bây giờ cô còn đang mang thai anh không thể không lo lắng cho cô được.
Nhìn ra ngoài ô cửa sổ nhỏ chỉ thấy được ánh trắng và những ngôi sao nhỏ li ti trên bầu trời bao la kia. Anh nhìn chúng hồi lâu
"Mẹ phù hộ cho con dâu của mẹ bình an nhé"
Người ta thường nói khi người thân của mình ra đi họ sẽ sẽ hoá thành ngôi sao sáng nhất luôn dõi theo chúng ta. Anh cũng không tin nhưng vẫn nhìn lên ngôi sao mà anh thấy to và sáng nhất rồi mỉm cười.