Kỷ Thiên miết hết vệt tương kia đi, chỉ thản nhiên nói: “bị dính tương, tôi lấy đi cho cô rồi.”
Diệp Yến đỏ mặt vội cúi đầu xuống. Người đàn ông này, sao thả thính giỏi vậy, ngay cả chi tiết nhỏ nhất anh ấy cũng để ý đến.
Kỷ Thiên lại hỏi: “Cô thật sự không nhớ tôi sao?”
Diệp Yến nhìn Kỷ Thiên, người đàn ông trước mặt cô lúc này mặc một đồ rất đơn giản, quần jean, áo thun bên trong, ở ngoài khoác thêm áo gió, nhìn qua Kỷ Thiên lúc này, chẳng ai nghĩ anh là đại ca xã hội đen, cũng không ai biết anh là Kỷ thiếu gia, con trai duy nhất của Kỷ Diên. Ông trùm hắc bang có tiếng ở Ninh Thành.
So với hôm ở trên chiếc tàu của Trạch Cao, anh mặc đồ chỉn chu, tôn quý ngời ngời, thì quả thật Kỷ Thiên lúc này và Kỷ Thiên khi đó chính là hai người.
Diệp Yến chỉ có cảm giác đã từng gặp qua anh ở đâu mà thôi, lại không thể nhớ ra anh là người nào.
“Cảnh sát Diệp, cô đúng mau quên nha, chẳng phải mấy ngày trước, cô còn lấy lời khai từ tôi à?” Kỷ Thiên chống cằm, nhìn Diệp Yến hỏi.
Lấy lời khai sao?
Diệp Yến hơi ngẩn người, cô dừng lại động tác đang ăn cơm, mở to mắt nhìn thật kỹ người đàn ông đang ngồi trước mặt cô.
Một giây, hai giây, ba giây…
Diệp Yến có chút kinh hãi, hơi ngửa người ra sau, cô buộc miệng thốt lên.
“Anh là người đàn ông đó hả?”
Nghe cái lời này, Kỷ Thiên muốn phụt cười, cô cảnh sát này thú vị thật, hỏi một câu hỏi làm anh không biết đường đâu trả lời.
Cái gì mà anh là người đàn ông đó hả?
Không nhẽ anh lúc này so với lúc đó, khác nhau một trời một vực à!
Kỷ Thiên không có đáp lời, chỉ hơi nhếch mép cười với cô một cái, cô cảnh sát này trí nhớ kém vậy, chẳng hiểu sao lại có thể làm được cảnh sát.
Có khi nào trong lúc phá án, cô nhớ nhầm hung thủ không?
Kỷ Thiên còn đang nghĩ một mình thì bất giác, anh bị Diệp Yến vụt tay tới, động tác của cô rất nhanh, vén được tóc mái của anh sang một bên.
“Cô…” Kỷ Thiên đang định bắt tay cô lại, nhưng bàn tay trắng nhỏ kia lại nhanh như chớp đã thu lại rồi, khiến anh bắt hụt.
Thân thủ không tồi chút nào! Kỷ Thiên thầm tán thưởng.
Thanh âm của Diệp Yến hơi lạnh lùng, “Quả nhiên là anh.”
Kỷ Thiên hơi kinh ngạc trước thái độ của Diệp Yến.
“Cô…định làm gì tôi?”
“Tôi có làm gì đâu, chỉ xác định chút thôi.” Diệp Yến tựa vào ghế, thản nhiên đáp.
Lần lấy lời khai ở mấy ngày trước, cô lúc cho nhân viên cảnh sát lấy lời khai của Kỷ Thiên, có để ý đến cái vết sẹo dọc mắt phải của anh. Còn lại khuôn mặt của anh, cô lại không ấn tượng lắm.
Mỗi một cái vết sẹo, sẽ đi liền với một câu chuyện. Vết sẹo trên mắt của Kỷ Thiên, quả thức bắt mắt, khả năng đó chính là gắn liền với một câu chuyện rất buồn chẳng hạn.
Kỷ Thiên khi mà nghe được Diệp Yến khen anh có vết sẹo nhìn ngầu, anh liền không nhịn được mà bật cười.
“Cô nói nó ngầu sao?” Kỷ Thiên chỉ tay vào cái vết sẹo trên mắt mà hỏi.
“Ờ, thì tôi thấy nó vậy mà, anh…làm sao lại có vết sẹo trên mắt thế?” Diệp Yến là hỏi thật tình, cô không hề châm chọc hay đùa giỡn Kỷ Thiên cả.
Kỷ Thiên nghe cô hỏi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng của năm đó, khi ấy Kỷ Thiên chỉ có 20 tuổi.
(Nhớ lại…)
Nhà họ Kỷ, buổi tối, khi Kỷ Thiên trở về nhà sau một ngày dài học hành mệt mỏi ở đại học A.
Trong sảnh lớn, tiếng quát lớn của Kỷ Diên là ba của Kỷ Thiên khiến trong lòng cậu hơi run lên, linh cảm có điều không tốt đẹp sắp đến.
“Lục Anh, cô cho là tôi không biết mấy cái chuyện bà làm sau lưng tôi sao?” Ông Kỷ hùng hổ sửng cồ muốn táng cho vợ mình một cái.
Chuyện mà người đàn bà này làm, quá mất mặt.
Bằng chừng này tuổi, cô ta còn bon chen muốn hồi xuân với trai trẻ.
Như vậy cũng thôi đi, lại còn để cho người khác nắm được thóp.
Ngu xuẩn!
Choang! Chiếc ấm trà bằng ngọc bể tan tành trước mặt ông Kỷ.
“Ly hôn đi, tôi không muốn ở với thứ vô nhân tính như anh.” Người phụ nữ tức giận hai mắt đỏ ngầu, thẳng thắn đề ra hai chữ ly hôn.
“Ha.. cô nằm mơ.” Ông Kỷ cười lạnh, “Ở nhà họ Kỷ, phụ nữ muốn đi, để lại thứ quan trọng, chẳng phải bà muốn đi sao, bỏ lại đôi chân của cô. Bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Khốn nạn, tôi sẽ không để lại cái gì cả, anh đừng hòng ép tôi, tôi còn chịu đựng được là vì con trai tôi, nếu nó không còn ông đừng mong tôi ở cái nhà thối nát này.” Người phụ nữ tức giận rống lên.
Cuộc cãi vã của đôi vợ chồng lọt hết cả vào tai cậu thiếu niên đứng chôn chân ngoài cửa.
Luôn như vậy, lúc cậu ở nhà, họ giả tạo vợ chồng hoà thuận, khi không có cậu, họ thế này sao, giả dối tất cả là giả dối.
Toàn là đóng kịch.
Kỷ Thiên lao từ ngoài cửa lớn vào khi mà nghe thấy tiếng đánh đập vang lên.
“Ba mẹ! Hai người làm gì vậy?” Kỷ Thiên hét lên.
Cả hai vợ chồng Kỷ Diên và Lục Anh đều bất ngờ khi cậu con trai xuất hiện.
Người phụ nữ quệt ngang nước mắt, “tiểu Thiên, mẹ xin lỗi, làm con sợ rồi.”
Người phụ nữ định tiến lại ôm cậu, nhưng bất giác lại bị cậu đẩy ra.
Kỷ Diên tức giận không nói một lời, không muốn nhìn thấy người phụ nữ, con trai đã lớn vậy, cô ta không biết xấu hổ còn mèo mả gà đồng, chụp cho Kỷ Diên cái nón xanh như thảo nguyên.
Ai có thể chấp nhận được. Kỷ Diên lúc này chỉ muốn giết chết con đàn bà này ngay lập tức.
“Lục Anh, trừ phi cô chết, bằng không đừng mơ bước chân khỏi nhà họ Kỷ.” kỷ Diên lớn tiếng quát, vệ sĩ nghe lệnh ông lao đến giữ chặt người phụ nữ.
“Đừng động vào mẹ tôi.” Kỷ Thiên hét lớn, giọng khản đặc.
Cậu chịu đủ rồi.
Cậu không muốn sống trong căn nhà ngột ngạt này nữa.
“Ba, ba tha cho bà ấy đi, để bà ấy đi đi. Con sẽ thay bà ấy đưa thứ quan trọng cho ba.” Kỷ Thiên nghiêm túc, trong lòng đau xót nói.
“Kỷ Thiên, con định làm gì?” Lục Anh hơi sợ hãi khi nhìn thái độ của con trai.
Kỷ Thiên quay qua nhìn mẹ, nước mắt cậu cứ vậy ứa ra.
“Mẹ, không phải mẹ muốn đi sao, con sẽ dùng thứ quan trọng của con, đổi tự do cho mẹ, sau này mẹ đừng về Kỷ gia nữa. Cũng không cần lo lắng cho con, hôm nay con giúp mẹ đổi tự do, xem như con trả cho mẹ ơn sinh ra con.”
Dứt lời, trên tay Kỷ Thiên xuất hiện nhiều thêm một con dao rọc giấy. Mũi dao nhọn hoắt làm người ta nhìn vào cũng ớn lạnh.
Cả hai vợ chồng không nghĩ đến Kỷ Thiên sẽ có dao trong tay. Đều muốn cùng lúc cản lại con trai mình.
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ nghe thanh âm “xoẹt” một cái.
Aaa! Kỷ Thiên nghiến răng hét lên một tiếng. Máu tươi từ mắt phải phun ra, chảy dọc theo gò má cậu, nhỏ tong tong xuống cổ áo sơ mi trắng.
“Tiểu Thiên!!!” Lục Anh chết khiếp. Mà Kỷ Diên cũng chết lặng.
Đôi mắt đẹp màu hổ phách sáng ngời mọi ngày nhìn ai cũng rạng rỡ, cứ vậy mà bị cậu thiếu niên cắt sâu dọc xuống một con mắt. Huỷ mất một con mắt.
Lục Anh bị hất mạnh, va vào vách tường, đau đến không đứng vững, muốn chạy lại chỗ con trai lại bị Kỷ Diên đuổi cổ.
“Chúng mày đem cô ta cút khỏi Kỷ gia, vĩnh viễn không cho bước chân vào nhà này nữa.” Kỷ Diên tím mặt quát.
Cậu thiếu niên đau đớn vì một bên mắt bị cắt, bàn tay nhuốm đầy máu đỏ, nhìn ba cậu bằng con mắt còn lại, “Ba, tha cho bà ấy, con đã dùng mắt đổi tự do cho bà ấy rồi, đừng giết bà ấy nữa.”
“Thằng nhóc này!! Con điên rồi.” Kỷ Diên mạnh mẽ ôm sốc con trai vào người, quát lớn, “gọi cấp cứu đi!!”
…
Trở lại hiện thực.
“Này, anh không sao chứ?” Diệp Yến thấy Kỷ Thiên nghệt mặt liền khua khua cái bàn tay trước mắt anh.
Kỷ Thiên giật nảy, “à” một cái, cười cười chua xót, “nhớ lại chút chuyện buồn thôi.
Nếu hôm nay, Diệp Yến không hỏi, thì anh mãi mãi không muốn nhớ lại chuyện đó.
Từ lần ấy, ba mẹ anh không có ly hôn, nhưng mẹ anh lại vĩnh viễn không trở về nữa. Còn anh khi đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng vì mũi dao rạch quá sâu, tổn thương quá nghiêm trọng, dẫn đến mắt phải vĩnh viễn không nhìn được nữa.
Ba anh đã dùng tất cả quan hệ để đưa anh đi gặp bác sĩ khoa mắt giỏi nhất, nhưng tiếc là nhãn cầu bị thương quá nặng, có giữ lại cũng không nhìn thấy được.
Sau đó, lúc vết thương khỏi, mới để lại vết sẹo dọc đáng sợ như vậy, còn con ngươi kia, chẳng qua đeo lens, nên nhìn như thật thôi.
Chứ Kỷ Thiên bây giờ, chỉ nhìn sự vật bằng vào con mắt trái duy nhất còn lại.
Diệp Yến hả một cái, này tự nhận mình ngu, người như anh, cô đúng gặp lần đầu.
“Sao anh lại nói vậy?” Diệp Yến thật tình hỏi tiếp.
Kỷ Thiên trầm mặc, thấy anh không muốn đáp, Diệp Yến xua tay, “Ầy, nếu khó nói quá thì đừng nói nữa.”
Nhưng Kỷ Thiên lắc đầu, cười một cái, “cũng không có gì, bởi vì em muốn biết, nên tôi sẵn sàng kể em nghe.”
Diệp Yến thẫn thờ, kia “em” rồi.
Đổi xưng hô rồi kìa?
Kỷ Thiên cũng không nhìn biến hoá trên mặt của Diệp Yến khi mà anh gọi cô là “em” anh chậm rãi nói.
“Thật ra, vết sẹo đó, là tôi tự rạch, tôi dùng mắt để đổi tự do cho mẹ tôi.”
“Hả?” Diệp Yến tròn mắt nhìn anh. Còn có loại chuyện này hả.
Kỷ Thiên bắt đầu kể lại rất chi tiết cho cô nghe chuyện khi đó của anh.
…
Mà Diệp Yến càng nghe càng chăm chú, trước là kinh ngạc, hơi sợ hãi, cuối cùng lại có phần đồng cảm thương xót cho anh.
Người nào mà không có bí mật, nhưng bí mật của anh, sao mà nghe bi thương quá.
Cô không nghĩ cô khen vết sẹo của anh “ngầu” mà nó lại ngầu theo cách “khó chấp nhận” như vậy.
Mẹ của anh, thật sự có lương tâm không vậy? Cả ba của anh cũng thế?
Diệp Yến không biết nên làm gì, chỉ ngồi yên nghe anh nói. Mà Kỷ Thiên lại như trút được bầu gánh nặng, bao chua xót dồn nén bấy lâu, cuối cùng anh cũng tìm được nơi để gửi gắm rồi…