Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 79: Đánh dấu rồi nhé



Trên chiếc Mercedes màu đen đi giữa đoàn xe đưa đón, Khải Minh Kiệt ôm Lưu Y Tuyết trong lòng, hắn nhận thấy cô đã lười hơn mọi ngày rất nhiều lần. Mắt lúc nào cũng nhíu lại, nằm trong lòng hắn xong là muốn ngủ.

Khải Minh Kiệt đưa tay nghịch lọn tóc bên vai của cô, mặt vui tươi như vừa trúng sổ số. Lưu Y Tuyết mắt nhắm tịt, "Tiểu Kiệt, anh lấy điện thoại em ra đi."

"Hửm, em muốn làm gì?" Khải Minh Kiệt lấy từ túi áo khoác ra chiếc điện thoại mà hắn vừa cướp từ tay Lưu Y Tuyết, đưa nó cho cô. Lưu Y Tuyết lại làm biếng, "Anh mở tin nhắn đi."

"Rồi."

"Tin nhắn ẩn danh."

Khải Minh Kiệt hơi nhíu mày, rồi bấm vào xem. Bức ảnh kia đập vào mắt hắn, Lưu Y Tuyết hé một mắt, thấy tay hắn siết chặt điện thoại, còn nổi cả gân xanh trên mu bàn tay.

Khải Minh Kiệt hít sâu, lấy lại trạng thái ban đầu. Tay hắn vuốt v e mái tóc đỏ thẫm trong lòng, "Em nghĩ anh ngoại tình?"

Lưu Y Tuyết lại nhắm mắt lại, "Em có đủ lòng tin để tin tưởng vào anh. Em chỉ cần một lời giải thích."

Khải Minh Kiệt nhếch mép, "Vậy nếu anh nói anh ngoại tình thật?"

Lưu Y Tuyết bật dậy, vạch cổ áo hắn ra cắn thẳng vào đó. Một cơn đau buốt truyền khắp cơ thể, Khải Minh Kiệt nhíu mày.

Lưu Y Tuyết nhả răng, đưa môi lên sát tai Khải Minh Kiệt. Giọng nói cô đầy mê hoặc, "Cứ thử xem, chồng yêu." Lưu Y Tuyết trườn xuống dưới, hôn lên vết cắn bản thân vừa gây ra, "Đánh dấu rồi nhé."

Khải Minh Kiệt vừa định thần, hắn liền nhếch môi đầy thích thú. Hắn một tay giữ chặt eo Lưu Y Tuyết, một tay vén cổ áo sơ mi cô ra, đưa răng cắn lên chiếc cổ trắng ngần ấy.

Lưu Y Tuyết giật mình, rồi lại thấy hắn hôn lên vết cắn kia, khuôn mặt đầy ma mị. "Đánh dấu rồi nhé."

Khuôn mặt Lưu Y Tuyết bỗng chốc ửng đỏ. Cô đưa tay lên sờ vào vết cắn còn nguyên hàm răng trên cổ, "Anh dám..."

"Đánh dấu." Khải Minh Kiệt ôm Lưu Y Tuyết ngồi lên đùi mình, bờ môi lại hôn lên vết cắn mình gây nên. "Có qua có lại."

Lưu Y Tuyết đỏ mặt, "Đau quá."

"Cho em cắn lại đấy."

Phập.

"A. Cắn thật sao?"

"Đau thật đấy."

Về đến nơi, Khải Minh Kiệt lại bế Lưu Y Tuyết vào trong. Hành lí lại vứt cho trợ lí Lâm đáng thương, để anh tự mình mang hết vào sau.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cũng là lúc Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi về đến nơi. Cả hai bấm chuông phẫn nộ, Lưu Y Tuyết nằm trong nhà quá lười để ra mở cửa.

Đúng lúc Khải Minh Kiệt đi xong, cô hất đầu sai bảo. "Anh mở cửa đi."

Khải Minh Kiệt nhìn ra ngoài cửa. "Kệ. Mở làm gì?"

"Họ sống ở đây đấy."

"Anh về rồi, họ cũng phải về."

"Ồ, thế vẫn phải ra mở cửa. Nhanh lên." Lưu Y Tuyết khều khều chân Khải Minh Kiệt. "Đi hộ đi, đi mà."

Khải Minh Kiệt cáu kỉnh ra mở cửa. Cửa vừa bật mở Vương Mặc Thoại đã kêu lên, "Kiệt, cậu quá đáng vừa thôi, chúng tôi..." Nhìn thấy khuôn mặt đen sì của hắn, anh nuốt lời còn lại xuống, mặt lại tươi như hoa, "Cậu đi đường có mệt không? Lần sau đừng bỏ chúng tôi lại như thế nhé!" Vừa nói anh vừa kéo Triệu Tuyết Nghi vào nhà.

Vừa nhìn thấy Lưu Y Tuyết, Triệu Tuyết Nghi lại hớn hở, "Tiểu Tuyết!"

Khải Minh Kiệt vào thấy hai người phụ nữ lại ôm nhau thắm thiết trên sofa, quay sang gằn giọng với Vương Mặc Thoại. "Cậu quản lí hôn thê của mình đi!"

"Tôi đâu có năng lực đó!"

Lưu Y Tuyết ngán ngẩm, "Sao cứ cãi nhau mãi vậy, có định ngồi không thì bảo?"

Khải Minh Kiệt ngay lập tức ngồi bên còn trống cạnh Lưu Y Tuyết, một cuộc chiến ngầm giữa hắn và Triệu Tuyết Nghi đã nổ ra.

"Tốt nhất cô vẫn nên qua đây ngồi với tôi, ngồi đấy không chừng ngày mai Triệu thị phá sản." Vương Mặc Thoại phất phất tay với Triệu Tuyết Nghi.

"Sao lúc nào cũng lôi Triệu thị ra dọa tôi thế?"

"Nhưng mà nó có tác dụng."

"Khải Minh Kiệt, anh nhớ đấy!" Triệu Tuyết Nghi ấm ức rời khỏi Lưu Y Tuyết, sang ngồi bên cạnh Vương Mặc Thoại. Anh thở phào, "May mà cô theo, không Vương thị của tôi cũng toi mất."

"Anh ta giỏi vậy à?"

"Cô xem đại tổng tài trên vạn người là cái danh thôi à?"

"Được rồi các bạn, chúng ta ai về nhà nấy đi." Lưu Y Tuyết đã nằm lên đùi Khải Minh Kiệt từ lúc nào, mắt nhắm tịt lên tiếng.

"Ể? Cậu đuổi chúng tôi đi sao?" Triệu Tuyết Nghi mặt mũi xịu xuống.

"Không, phải về nhà chuẩn bị cho cuộc phản động tối nay."

"Hả? Phản động... Oh, hiểu rồi." Triệu Tuyết Nghi ngay lập tức nhớ ra vấn đề "phản động" mà Lưu Y Tuyết đề cập đến là gì, đứng bật dậy, kéo theo Vương Mặc Thoại. "Vậy chúng tôi đi trước, cậu thực hiện bước tiếp theo nhé!"

Lưu Y Tuyết giơ ngón tay cái lên, "Yên tâm, tôi ra tay đảm bảo thành công."

"Ok, tin tưởng vào cậu. Nhớ mang những đồ cần thiết, cậu não cá vàng lắm đấy!"

"Nói về não cá vàng, phải nói đến thánh họ Vương kia kìa." Lưu Y Tuyết thở dài, "Nhìn xem, bản mặt ngơ ngác kia nhất định là quên kế hoạch phản động của chúng ta là gì rồi."

"Thật à?" Triệu Tuyết Nghi quay sang nhìn Vương Mặc Thoại. "Anh không nhớ gì thật sao?"

Vương Mặc Thoại mặt vẫn ngơ ngác, "Là một bác sĩ, nhưng trí nhớ của tôi kém lắm."

"Cậu Vàng, cậu đi nhanh cho tôi, tôi phổ biển lại cho cậu."

"Này Triệu Tuyết Nghi! Cô chửi tôi là chó đấy à!"

"Không có, não cá vàng cộng với cậu là gì? Ra Cậu Vàng là đúng rồi."

"Triệu Tuyết Nghi!"

"Quả thực có hơi xúc phạm thật." Triệu Tuyết Nghi dừng bước.

"Thật hả? Cuối cùng cô cũng hiểu..."

"Không, ý tôi là Cậu Vàng bị xúc phạm quá."

"Hả... Triệu Tuyết Nghi!"