"À, ừm. Cuộc nói chuyện này quá đỗi đỉnh cao, anh không dịch được." Vương Mặc Thoại chớp chớp mắt như thể vừa nghe tiếng người ngoài hành tinh.
"Vậy còn tên kia?" Nhớ đến gã đang nằm trên chiếc giường mà vợ chồng cô từng nằm, Lưu Y Tuyết bỗng dưng thấy rợn người.
Khải Minh Kiệt bình thản. "Anh xử lí rồi."
Cùng lúc đó, ở tầng bên dưới.
"Woah, woah. Nhiều người quá vậy." Vô Nhất Song ra mở cửa bỗng thấy năm, sáu người đàn ông mặc vest đen, đi cùng với trợ lí Lâm. Thấy Vô Nhất Song ra mở cửa, Lâm Mặc lạnh mặt.
"Vô tiểu thư, xin mời cô rời khỏi đây ngay."
"Tại sao?" Vô Nhất Song cười. "Kiệt không thích à?"
"Vâng. Rất mong cô hợp tác."
"Ok, ok. Tôi không thích làm khó người khác." Vô Nhất Song đi lại ghế sofa rồi cầm lấy chiếc túi của mình. Ra khỏi cửa, cô ta vẫy tay. "Tạm biệt, trợ lí Lâm."
Chắc chắn rằng bóng hình Vô Nhất Song đã khuất, trợ lí Lâm ra lệnh. "Các người có ba phút."
"Rõ!"
Sau khi năm, sáu người đàn ông kia dọn dẹp xong nhà cửa và khiêng gã đàn ông xấu số kia đi, trợ lí Lâm đóng cửa nhà. Do đã từng dọn dẹp, chỉ đạo xây lại nhà cửa cho Boss nên anh rất quen thuộc với Cảnh Thư. Không lâu sau đã tìm đến căn phòng của Lưu Y Tuyết.
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lí Lâm bước vào. Không để hắn phải hỏi, anh ngay lập tức báo cáo. "Boss, đã dọn dẹp sạch sẽ căn nhà và xử lí tên đàn ông kia." Làm việc quá nhanh gọn lẹ, chắc chắn sẽ được khen thưởng!
"Tốt. Về làm việc tiếp đi."
Trợ lí Lâm chớp mắt. "Dạ?"
"Làm việc. Còn cần tôi nhắc lại sao?" Ánh mắt Khải Minh Kiệt như muốn ăn tươi nuốt sống trợ lí Lâm. "Rõ!" Trợ lí Lâm chạy ra khỏi phòng, sụt sịt, đã không khen thưởng thì thôi, còn doạ anh chạy mất dép!
Triệu Tuyết Nghi đứng trên hành lang nhìn xuống dưới mà thấy tội cho trợ lí Lâm. Cô lắc đầu, "Làm trợ lí của tên này đúng là họa ba đời."
"Đừng có chọc cậu ta. Sức công phá lớn không tưởng tượng được đâu." Vương Mặc Thoại ra ngoài đứng cùng cô. "Anh thấy em nên lo cho bạn trai nhiều hơn, đừng có nhìn theo tên đàn ông khác nữa."
"Gì đây? Bắt chước người ta đi ghen hả?"
"Anh không cần bắt chước. Vì vốn dĩ anh là kẻ khơi mào."
"Á! Này! Không! Bỏ em ra!"
Khải Minh Kiệt ở trong cửa sập cửa cái rầm. Đang trò chuyện với vợ mà bị hết nhân viên tới vợ chồng bạn thân quấy rầy. Hắn thật sự muốn phát huy khả năng hủy diệt của bản thân.
Lưu Y Tuyết thở dài, kéo hắn ngồi xuống giường. Tay nắm chặt tay hắn, vung lên vung xuống như một món đồ chơi. "Được rồi, cô bạn gái cũ xinh đẹp của anh gây hơi nhiều rắc rối cho em đấy. Hết bắt cóc kịch tính rồi đến bắt trận kích thích? Có khi nào lần tới biến em thành tội phạm không?"
"Thứ nhất, cô ta không xinh. Thứ hai, đây không phải bắt trận. Thứ ba, nếu em thành tội phạm, anh sẽ thành đồng bọn mất. Sẽ không để chuyện đấy xảy ra."
"À, ba trọng điểm này nhấn mạnh mỗi câu đầu thôi chứ gì?"
"Đương nhiên. Em mới là xinh nhất."
"Ồ, có chồng dẻo miệng cũng thích phết đấy chứ." Lưu Y Tuyết lại sà vào lòng hắn. Cô thích nhất là ở trong vòng tay của hắn, ngửi mùi hương đặc trưng của hắn, và cùng hắn đùa nghịch vui chơi.
Khải Minh Kiệt lại bắt đầu nghịch tóc. Quấn đi quấn lại trên ngón tay, cảm giác như cầm trên tay nhung lụa mềm mại nhất. Mái tóc này đúng là tuyệt đẹp, nhưng kết hợp với vợ hắn mới được coi là cực phẩm.
Lưu Y Tuyết thở dài than thở. "Giờ em chỉ muốn đi chơi, nghỉ dưỡng. Không vướng vào công việc tập đoàn hay rắc rối mà Vô Nhất Song mang đến. Em muốn ở cạnh anh, chỉ vậy là đủ rồi."
Nghe vợ bày tỏ tâm sự mà Khải Minh Kiệt chợt nhận ra một điều.
Hắn đã quá vô tâm rồi.
Vợ thì mang thai, mà suốt ngày phải đối phó với những âm mưu dơ bẩn của bạn gái cũ. Vậy mà bản thân chỉ lo cho công việc, tối muộn mới về nhà với vợ.
Hắn chợt nhớ tới một câu trong ngôn tình mà Lưu Y Tuyết đang đọc.
"Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta."
(Trích: Ngụy Sở_Vợ Ơi Chào Em:D)
Nhận ra bản thân không phải đàn ông tốt, Khải Minh Kiệt sầm sì mặt. Không đúng, đàn ông tốt hay không, là do vợ hắn quyết định. Nhưng về vấn đề nói trên, hắn đã làm không tốt.
Bất ngờ bị Khải Minh Kiệt bám bả vai, Lưu Y Tuyết giật thót lên. Khải Minh Kiệt dõng dạc thông báo, "Lưu Y Tuyết, ngày mai chúng ta sẽ đi nghỉ dưỡng dài hạn."