Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 292



Chương 292

Sau đó mang theo tâm trạng vui vẻ thoải mái ngồi vào con xe sang trọng.

Tập đoàn Tô Thị khu Nhị Hoàn thành phố S.

Tất cả nhân viên của Tô Thị trợn mắt há hốc mồm nhìn tổng giám đốc của bọn họ vui vẻ, thoải mái đi vào thang máy chuyên dụng.

“Này, anh có thấy tổng giám đốc hôm nay rất vui vẻ không?” Một nhân viên nọ dùng khuỷu tay chọc người bên cạnh.

“Đúng vậy, thời gian trước tổng giám đốc của chúng ta giống như ăn phải bom vậy, thấy ai cũng phát hỏa, trên mặt còn viết rõ bốn chữ “tôi rất khó chịu”, cả công ty bị bảo phủ trong áp suất thấp. Cô nói xem, có phải tổng giám đốc của chúng ta có chuyện tốt gì nên mới vui vẻ như thế không?”

“Ha ha, chẳng cần quan tâm anh ấy có chuyện tốt gì, chỉ cần tâm trạng của tổng giám đốc chúng ta vui vẻ thì chúng ta cũng vui vẻ là được”

“Cũng đúng.”

Tô Lương Mặc cất bước chân khoan khoái đi lên tầng 65, lúc đi qua văn phòng tổng giám đốc: “Lâm Hiểu, gọi Lục Trầm cho tôi”

“Ặc… à à, vâng thưa tổng giám đốc!”

Tất cả các nhân viên trong phòng làm việc đều trợn tròn mắt.

“Này, Lâm Hiểu, cô nhìn thấy rồi chứ! Hôm nay tổng giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo của chúng ta thế mà lại nở nụ cười khi đi làm! Chắc không phải trúng tà đâu nhỉ?”

“Nếu như tổng giám đốc thật sự trúng tà… Vậy tôi vẫn nên cầu xin Bồ Tá cho anh ấy ngày ngày đều trúng tà thì hơn!” Lâm Hiểu nói.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều câm nín, nhưng trên mặt hoặc trong mắt bọn họ đều hiện rõ vẻ tán đồng.

Lục Trầm từ sau khi cãi nhau với Tô Lương Mặc lần trước, cũng không chủ động đi tìm Tô Lương Mặc nữa, tất nhiên Tô Lương Mặc cũng không chủ động đi tìm anh ta.

Hôm nay Lâm Hiểu đến tìm anh ta, nói Tô Lương Mặc mời anh ta tới văn phòng của Tô Lương Mặc, Lục Trầm vẫn không dám tin. Anh ta mang theo lòng nghi ngờ gõ cửa phòng làm việc của Tô Lương Mặc.

“Vào đi” Giọng nói Tô Lương Mặc vang lên phía sau cửa, đợi sau khi Lục Trầm tiến vào, Tô Lương Mặc mới ngẩng đầu lên khỏi chồng tài liệu, đặt chiếc bút máy Pike trong tay xuống, nhướng đôi lông mày ưa nhìn của mình: “Lão nhị, tớ nhớ cậu chưa bao giờ gõ cửa vào phòng tớ cả”

Một câu nói này đã chọc giận Lục Trầm.

“Đừng gọi tớ là lão nhị!” Mẹ nó khó nghe chết đi được: “Tớ đã nói với cậu từ lâu, không được phép gọi tớ là lão nhị!”

Sau vài câu nói này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, tình nghĩa đàn ông của hai người đã được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn ở trong cuộc đối thoại ngắn ngủi này. Tất cả những không vui trước đõ đều tan biến.

“Cậu nói đi, tìm tớ có chuyện gì?” Cuối cùng vẫn là Lục Trầm lên tiếng mở lời, anh ta nghênh ngang đi đến chiếc sofa màu trắng trong phòng làm việc rồi tự nhiên ngồi xuống, không có chút gò bó nào.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đứng dậy, tay đút vào túi quần rồi đi đến trước mặt Lục Trầm, anh nói: “Quả thật có chuyện cần cậu làm”

Lục Trầm cũng không hỏi, anh ta móc ra một cây thuốc lá, châm lửa, hít một hơi, bày tư thế ngồi trên sofa, anh ta duỗi tay ra đưa điếu thuốc cho Tô Lương Mặc đang đứng trước mặt mình. Mắt Tô Lương Mặc khế chớp, anh duỗi tay ra, không chút nghĩ ngợi hút một hơi.

Ánh mắt của Lục Trầm cũng trở nên nhu hòa hơn, thái độ đối với Tô Lương Mặc cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này anh ta mới mở miệng nói: “Có chuyện gì cậu nói đi, anh em có hết cũng không từ chối”

Đôi môi mỏng của Tô Lương Mặc khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện lên ý cười: “Tớ muốn cậu đi điều tra xem lão già Ôn Chấn Hải đó đóng vai trò gì trong “sự kiện Hải Nguyên”