Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 300



Chương 300

Tất cả, không hiểu ý gì à? Có cần tôi mời giáo viên ngữ văn dạy lại cô không?

… Trong nháy mắt, tất cả những chuyện mà cô cho rằng đã trôi qua lập tức lại quay trở về! Những lời nói lạnh lùng khó nghe ấy không ngừng trồi lên trong đầu cô.

Tô Lương Mặc im lặng nhìn cơ thể run rẩy của người con gái trước mặt. Trong đôi mắt hẹp dài, có sự đau lòng xót xa, lại có cả sự tàn nhãn sảng khoái. Cảm xúc phức tạp đến mức đến chính cả bản thân anh cũng không thể lý giải nổi.

Vẻ mặt anh tối tăm khó hiểu, thâm sâu lại nhẹ nhàng. Anh nhìn cô bị những lời nói tàn nhãn của mình làm cho tổn thương, trong đôi mắt sâu thẳm của anh lại lóe lên vẻ đau lòng, nhưng ngay giây tiếp theo, nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt anh đông lại, rồi trở nên lạnh lẽo!

Tàn bạo, khát máu, hung ác!

Hai mắt đỏ ngầu đến đáng sợ!

Anh tự nói với chính bản thân mình: Cô, trước giờ chưa bao giờ là người phụ nữ của anh!

“Không cởi?” Tô Lương Mặc dựa sát vào Lương Tiểu Ý, “Quên rồi phải không? Hay là để tôi giúp cô nhớ lại đêm đó nhé” Tiếp đó, khiến cô không thể nào quên đi! Ánh mắt anh khát máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhớ kỹ, người đàn ông của cô chỉ có thể là tôi”

Tô Lương Mặc ôm nửa người nhỏ nhắn của cô, giọng nói trầm thấp từ tính nói chuyện một cách tàn khốc lạnh lùng, thân hình cao lớn ôm trọn lấy cô, “Lần sau còn dám cười nói với người đàn ông khác, tôi sẽ móc mắt thăng đó ra… Bất kể là ai đi chăng nữa!” Cho dù đó có là bạn từ lớn đến bé của anh!

“Từ sau cách Hứa Thần Nhất xa một chút!”

Mặt Lương Tiểu Ý cắt không còn giọt máu… Anh đã nhìn thấy rồi! Anh quả nhiên nhìn thấy rồi!

“Tô.i..” Anh hiểu nhầm rồi, mọi chuyện không phải như anh nghĩ.

“Xuyt!” Tô Lương Mặc căn bản không cho cơ hội để giải thích, ngón tay thon dài tao nhã đè lên cánh môi mề mại của cô, nụ cười của anh khát máu lại đầy ý bỡn cợt, “Thời gian trừng phạt, bắt đầu”

“Cởi!”

Tô Lương Mặc ngồi xuống chiếc sofa đơn nơi cửa sổ xát đất, thân hình cao lớn chìm vào trong chiếc ghế sofa mềm mại, cảng chân thon dài nhấc lên gác trên một chiếc chân khác, dáng vẻ tao nhã lưu manh.

Trái tim Lương Tiểu Ý đập dồn dập trong lồng ngực, cô đã có thể đoán được mọi chuyện xảy ra tiếp theo!

Chân cô theo bản năng lùi về sau nửa bước… “Định trốn à?” Tô Lương Mặc nheo mắt lại, “Cô có thể trốn đi đâu được nữa chứ?”

Lương Tiểu Ý nghe thấy vậy, đột nhiên đứng lại!… Mày còn có thể trốn đi đâu được?

Anh nói không sai… Cô cho rằng chỉ cần cô vũ trang mình thành một con nhím, chỉ cần cô gắng tỏ ra không quan tâm, giả vờ đối nghịch với anh trong tất cả mọi chuyện, phác bác lại lời của anh, anh nói gì cô sẽ cố tình khiến anh không như ý…

Cô cho rằng chỉ cần cô làm như vậy cô sẽ không bị anh tổn thương nữa!

Nhưng hóa ra tất cả lại quay trở lại điểm xuất phát! Người đàn ông này có thể dễ dàng phá hủy hàng phòng tuyến tâm lý mà cô đã xây dựng trong những ngày qua, xé nát tính cánh cùng biểu hiện mà cô gắng dựng lên như vậy!

Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, nhìn về phía sofa.

Tô Lương Mặc, anh là kiếp số của tôi, là lưỡi hái tử thần mà ông trời phái xuống để kết thúc cuộc đời của tôi!

Ngay sau đó, đôi tay cô run rẩy, giống như lúc ban đầu, vừa sợ hãi lại nhục nhã đứng trước mặt anh, dưới ánh mắt anh, cởi xuống từng lớp tôn nghiêm mà cô cho là rắn chắc không gì có thể phá hủy được.

Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng vải quần áo cọ sát vào nhau. Trên ghế sofa, đôi mắt của Tô Lương Mặc đen như màn đêm, Lương Tiểu Ý dễ dàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ở phía đối diện.