Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 312



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 312

“Tôi hẹn Quân Hoa đi xem phim” Khi Lương Tiểu Ý nói dối, cả người liền không được tự nhiên, đôi mắt nháy nhiều đến chóng mặt. Tô Lương Mặc nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh, không vạch trần cô.

“Ding dong ding dong”, đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Tô Lương Mặc đút tay vào túi quân, đứng trước sofa, đưa mắt nhìn xuống Lương Tiểu Ý, sau đó quay người ra mở cửa.

“Boss, anh xem đây có phải là balo của cô chủ không ạ?

Nó bị để quên ở cửa khu biệt thự, chúng tôi cũng không chắc chắn lắm, may là bên trong có hộ chiếu và chứng minh thư của cô chủ.” Bảo vệ tự nói, “Nhưng mà hôm nay cô chủ bị chăn đường rồi kéo dài thời gian như vậy có lẽ không kịp lên máy bay rồi”

Lương Tiểu Ý nhìn chăm chằm vào chiếc balo trong tay của bảo vệ, lúc sau bị Tô Lương Mặc kéo về biệt thự nên cô cũng quên mất không lấy nó lại. Bây giờ nhìn thấy chiếc balo trong tay của bảo vệ liền hối hận không thôi.

Lương Tiểu Ý, đối mặt với những lời chế nhạo của anh, Lương Tiểu Ý chỉ cắn chặt môi không nói gì.

Theo một tiếng “xoẹt”, Lương Tiểu Ý đột nhiên trợn to mắt, sau đó mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cô nhìn thấy Tô Lương Mặc xé nát vé máy bay của mình, rồi lại cầm lấy hộ chiếu.

Trong tiếng hét “đừng xé…” của Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc không chút do dự xé quyển hộ chiếu trong tay làm hai rồi nhấc tay lên. Quyển sổ hộ chiếu nguyên vẹn ban đầu chỉ sau một giây đã biến thành giấy vụn “xoạt” che kín không gian rồi lả tả rơi xuống đất.

Anh nhìn chằm chằm vào Lương Tiểu Ý đang ngồi trên sofa, đáy mắt âm u lạnh lẽo khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Da đầu tê dại, sự run sợ từ phía xương cụt lan dần lên trên, mặt cô cũng chậm rãi trở nên tái mét.

Không có hộ chiếu cô có thể rời đi bằng cách nào?

Nếu cô làm lại nhất định sẽ bị anh phát hiện ra.

Nghĩ kỹ lại, hôm nay cô đã đánh rắn động cỏ thì sau này còn có cơ hội đi khỏi đây sao?

“Lương Tiểu Ý, không phải cô yêu tôi sao?” Giọng điệu Tô Lương Mặc cứng rắn, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt của Lương Tiểu Ý, lửa giận nơi đáy mắt đủ để thiêu cháy tất cả mọi thứ: “Ha, đây chính là yêu tôi hay sao?” Ngón tay thon dài của anh chỉ vào mảnh vụn vé máy bay trên mặt đất, anh phẫn nộ đến mức nói năng không chút để ý: “Cô muốn trốn thoát khỏi tôi? Trốn đến đâu? Mỹ? Cô muốn đi Mỹ dựa dẫm ai? Tên đàn ông tên Savvy kia ư?”

“Anh đừng qua đây…” Cô rất sợ! Trước giờ cô chưa từng sợ hãi như thế này!

Cho dù cô đứng cách người đàn ông Tô Lương Mặc kia mấy mét nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng được sự giận dữ trong đôi mắt của anh. Anh từng bước tiến về phía cô, một cảm giác áp lực không cách nào diễn tả nổi ép tới gần khiến Lương Tiểu Ý co rúm người lại trên sofa.

Cảm xúc trong mắt Tô Lương Mặc khiến cô vừa sợ hãi lại khó hiểu.

Ngoài giận dữ, trong đó dường như càng nhiều hơn là những cảm xúc phức tạp quay cuồng. Nhưng lúc này đây, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhất chính là lửa giận bừng bừng nơi trái tim anh.