Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 539



Chương 539

Lục Trầm trợn mắt, thật sự không chịu được, người bạn thân của mình gặp phải chuyện tình cảm liền trở nên ngu ngốc như thế.

Rõ ràng có thể thấy vị Tổng giám đốc EG không cao nào đó vẫn không nhận ra.

“Ừ”

Lương Tiểu Ý nói: “Được, nói xong thì tôi có thể vào nhà rồi chứ?” Tuy cô dùng câu hỏi nhưng đã nhấc chân lên, quay người định bước đi.

Người đàn ông bỗng hoang mang… Tại sao lại như thế này? Cô có thái độ gì cũng được nhưng ít nhất phải thể hiện ra chứ.

“Em…” Người đàn ông có chút lúng túng, anh hỏi: “Em…không có gì muốn nói sao?”

Lương Tiểu Ý nhếch mày đầy thắc mắc… cô nên nói gì đây?

“Những lời anh nói… em không có gì muốn nói sao?” Tô Lương Mặc thăm dò, “Ví dụ như suy nghĩ của em? Được hay là không được?”

Lục Trầm nghe xong, anh ta hạn hán lời… Anh zai à, anh cho rằng đây là công ty ký hợp đồng, được thì hai bên cùng có lợi không được thì giải tán sao?

Lúc này Lương Tiểu Ý nghe hiểu rồi! Anh muốn cô thể hiện thái độ của mình!

“Tôi nên nói gì? Nói tôi tha thứ cho anh rồi sao? Nói anh nói gì cũng đúng, tôi đúng là không hận anh sao? Hay là nói thật ra tôi vẫn còn yêu anh?” Lương Tiểu Ý không hiểu nổi sao.

Tô Lương Mặc lại mặt dày như vậy!

Lương Tiểu Ý có chút tức giận, mỗi một câu hỏi đều khiến cô nghĩ đến những chuyện không vui. Những thứ đó đều là những thứ cô đã cố gắng để quên đi hết trong năm năm qua.

Những thứ mà cô đã lựa chọn quên đi suốt năm năm qua, những thứ mà không vui vẻ chút nào, từng thứ từng thứ xuất hiện trong cái não vốn đã yếu ớt của cô.

Cô bỗng nhiên lên tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, cao giọng chất vấn: “Cậu Tô, suy nghĩ của anh thú vị thật đấy, năm năm, ai cũng thay đổi. Hơn nữa trái tim của con người là thứ rất dễ thay đổi! Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ tha thứ cho anh sau những tổn thương mà anh đã dành cho tôi? Anh dựa vào đâu mà cho răng tôi không hận anh khi vì anh mà tôi suýt nữa thì chết, Đại Bảo ngay từ lúc sinh ra đã chín phần chết một phần sống chứ? Còn nữa, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi vẫn còn yêu anh?”

Từng câu chất vấn như chiếc búa nặng đập thẳng vào tim Tô Lương Mặc.

Cô quay người muốn rời đi, đủ lắm rồi!

Xuất hiện một cách bất ngờ, xông vào cuộc sống đã bình yên của côi!

Vừa xuất hiện đã khiến Đại Bảo phát bệnh nằm viện! Vốn cho rằng quan hệ chỉ còn là vợ chồng cũ, ai dè năm năm sau anh nói với cô tất cả đều là kế hoạch của Ôn Tình Noãn!

Thử hỏi, kể cả là kế hoạch của Ôn Tình Noãn, kể cả giấy chứng nhận ly hôn đó là giả thì cũng sao chứ? Là ai cuối cùng vẫn cho Ôn Tình Noãn cơ hội chia rẽ hai người? Là Tô Lương Mặc! Là cô nói gì anh cũng không tin tưởng cô, là anh khăng khăng cố chấp hiểu nhầm cô!

Không được khóc… Lương Tiểu Ý! Không được cúi đầu, vương miệng sẽ rơi mất! Nếu hôm nay mày rơi nước mắt ở trước mặt người đàn ông này, người đàn ông đã từng làm tổn thương mày, tao thật sự coi thường mày! … Cô tự nói với mình như vậy!

Lương Tiểu Ý chớp mắt, ép những giọt nước mắt sắp rơi ra quay lại, cô hít một hơi thật sâu, nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô của anh: “Buông tay” Mệt mỏi… Nhiều hơn một chữ đối với anh cũng là lãng phí!

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, giơ tay nắm lấy cánh tay cô, càng lúc càng chặt, anh sợ một khi anh buông tay cô ra, cô sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Mối tình này, vô cùng quý giá. Kết quả như bây giờ… là anh tự làm tự chịu!

Anh đã biết lỗi… Có thể cho anh một cơ hội nữa không?

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, có hàng nghìn hàng vạn sự hối hận, có hàng vạn câu “xin lỗi” chưa kịp nói, còn có một câu “anh yêu em”. Anh nhìn chằm chằm cô, hối hận, yêu thương, cầu xin, bù đắp… Tất cả mọi cảm xúc hòa trộn vào nhau, phức tạp lãn khó hiểu, anh mấp máy môi: “Anh…”