Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 542



Chương 542

Anh mới chỉ bước một chân lên xe, chân còn lại vẫn ở bên ngoài, cả người ướt sũng, anh quay đầu lại nhìn cửa lớn biệt thự… Không một bóng người!

Chỗ đó, không có bóng dáng của cô nữa…

Cảm giác thất vọng trào dâng!

Nước mưa làm ướt sũng mái tóc đen nhánh, tóc cụp xuống, nước mưa theo tóc rơi xuống mặt, từ mặt xuống má, xuống cằm, chiếc cổ dài sau đó rơi vào trong áo ba lỗ… Lạnh runl “Lương Mặc, đừng nhìn nữa” Lục Trầm lòng nặng trĩu, nhìn người bạn thân có chút ngẩn ngơ, anh ta kéo Tô Lương Mặc vào xe. Sau đó mới mở động cơ rời khỏi biệt thự.

Trong biệt thự Ban công tầng hai, qua cửa kính, Lương Chi Hoành nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.

Cơ thể nhỏ con, chau mày, ánh mắt đầy suy nghĩ… Một lúc sau, cậu bé cụp mắt xuống.

“Anh” Lương Chi Hoành nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại nhìn, ngón tay mũm mĩm của Lương Chỉ Duy đang dụi mắt, chân thấp chân cao, loạng choạng đi về phía Lương Chi Hoành, “Mưa rồi sao? Mami đã về chưa ạ?”

“VWê rồi”

“Nói như vậy, chú Savvy cũng về rồi sao?”

“Chú Savvy đang ở dưới tầng”

“Thật sao?” Vốn còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, Tiểu Bảo lập tức tràn đầy sức sống, nhảy cẵng lên nói: “Em muốn đi gặp chú Savvy, lâu rồi chú Savvy không bế em leo cây rồi”

Lương Chi Hoành trơ mắt nhìn cơ thể mũm mĩm rời đi, ánh mắt tươi cười. Những chuyện vừa xảy ra cậu bé vứt lên chín †ầng mây.

Có gì hạnh phúc hơn, quan trọng hơn gia đình chứ?

Thời tiết ở Hạ Môn, vô cùng thất thường, hôm nay mưa, ngày mai đã nắng to.

Sáng sớm ngày hôm sau Vừa hay là thứ hai, Savvy ngủ dậy, xuống dưới tầng, trong phòng khách là mùi thơm phức của đồ ăn, trên bàn là đồ ăn sáng mà Lương Tiếu Ý làm.

Chiếc bàn màu trắng sữa, đặt mấy chiếc đĩa, có bánh mì, trứng và xúc xích, bên cạnh còn có hoa quả, sữa và nước hoa quả.

“A, thơm quá” Savvy là có thân hình của người nước ngoài cao to vạm vỡ, anh ta chỉ mặc một chiếc áo màu trắng ở bên ngoài, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao thoải mái màu xám nhạt. Tay đút vào túi đi xuống dưới nhà, nhìn Lương Tiểu Ý đang bận rộn với bàn thức ăn, anh ta cười nói: “Lúc về Mỹ anh nhớ nhất chính là những món ăn em nấu!”

“Anh dậy rồi à? Mau ngồi xuống” Lương Tiểu Ý nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Savvy, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Anh đừng cười em nữa, à, đúng rồi, anh ăn trước đi, em đi gọi Đại Bảo Tiểu Bảo dậy”

Mắt nhìn Tiểu Ý lau tay, cởi tạp đề màu xanh nhạt ra, Savvy có chút rung động, anh ta bước đến định giúp Tiểu Ý, “Để anh”

Savvy nhìn người phụ nữ trước mặt tay vòng ra sau để cởi nút thắt tạp đề, anh ta đi đến phía sau Lương Tiểu Ý, rất tự nhiên đáp lại lời của Lương Tiểu Ý, “Tiểu Ý, em có từng nghĩ…” Savvy có chút chần chừ.

“Hả?” Lương Tiểu Ý đầy thắc mắc quay người lại: “Sao tự nhiên lại không nói nữa thế?”

“Em có từng nghĩ sẽ lấy anh không?”

Nghe xong, Lương Tiểu Ý có chút kinh ngạc: “Sao, sao, tự, tự nhiên lại hỏi điều này?” Người phụ nữ bỗng nhiên nói lắp bắp. Mặt Lương Tiểu Ý đỏ ửng nhưng đó không phải là ngại.

Cô và Savvy đã thân thiết đến mức giữa họ không có từ “ngại”nữa.

Chỉ là Savvy như này là đang… tỏ tình? Cầu hôn?

Bất cứ người phụ nữ nào được một người đàn ông, còn là một người đàn ông xuất sắc bỗng nhiên tỏ tình hay cầu hôn đều sẽ có chút kinh ngạc.

Savvy với chiều cao 1m85, còn Lương Tiểu Ý chỉ đứng đến ngực anh. Savvy cúi đầu, đôi mắt nâu vô cùng nghiêm túc: “Tiểu Ý, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

“Hơn mười năm”