Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 571



Chương 571

Lục Trầm thong thả bước đến bên cạnh Tô Lương Mặc, anh đã gọi điện xong, đang đút điện thoại vào túi quần. Lục Trầm nói: “Này, đồ cậu cần” Nói xong, anh ta đưa cho Tô Lương Mặc một cái túi. Tô Lương Mặc cầm lấy: “Cô Ngụy có một chuyện cô nói không sai, chiếc túi Chanel trên người cô đúng là bản giới hạn trên toàn cầu, cả nước Z này chỉ có một cái” Tô Lương Mặc bình thản nói tiếp: “Nhưng mà, cái trên tay tôi, mới là hàng thật”

Tô Lương Mặc thả túi đồ trong tay xuống trước mặt Ngụy Na, phóng khoáng nói: “Dù sao thì cái túi Chanel này vợ tôi cũng không thích, không cần nữa, tặng cho cô Ngụy vậy. Tránh để sau này cô Ngụy mang đồ fake đi khoe khoang khắp nơi.

Hàng chính hãng có chất lượng của hàng chính hãng, cũng giống như người vậy, thiên kim của gia tộc nổi tiếng, tuyệt đối không thể có hành vi phóng đãng như quyến rũ đàn ông trước mặt đám đông được, chắc chắn không thể.

Càng không thể giống như tiểu thư nhà giàu mới nổi, đi đến đâu cũng rêu rao dùng tiền mua đàn ông cùng mình qua đêm, giống như loại con gái đi đến đâu cũng nhận chồng như thế được”

Một mũi tên trúng hai đích.

Một dây thần kinh nào đó trong đầu Ngụy Na bị chạm vào, cô ta vô thức ngẩng đầu lên, bỗng nhiên ánh mắt của cô ta chạm vào ánh mắt của người đàn ông cao ngạo lạnh lùng trước mặt. Vừa chạm vào ánh mắt thâm sâu không thấy đáy của Tô Lương Mặc, sắc mặt Ngụy Na bỗng chốc trắng bệch.

Ngụy Na bị người đàn ông giàu có nhất nước Z – Tô Lương Mặc gọi là loại phụ nữ gặp ai cũng nhận là chồng!

Ngụy Na tức giận, nhưng cô ta chỉ có thể run rẩy không dám nói gì. Người đối diện cô ta là Tô Lương Mặc đấy!

Không phải là tên Ngưu Lang nào đó để cho Ngụy Na như cô ta có thể tùy tiện dùng tiền mua được đâu!

Một lát sau liền vang lên tiếng chuông điện thoại, là tiếng chuông của Ngụy Na. Ngụy Na liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cô ta muốn ngắt máy.

Vị trí Lục Trầm đang đứng, vừa hay liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại của cô ta, “Daddy”. Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm xẹt qua một tia khác thường: “Cô Ngụy tốt nhất đừng có ngắt điện thoại, ông Ngụy gấp gáp gọi điện thoại đến như vậy, chắc chắn là có việc gấp”

Có việc gì gấp… Anh ta có ý gì? Ngụy Na ngây người, cô ta ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào đôi mắt đào hoa cười như không cười của Lục Trâm, còn cả sự chắc chắn trong ánh mắt của anh ta nữa, giống như anh ta biết rõ tường tận vì sao bố cô ta lại gọi điện thoại cho cô ta vậy.

Ngụy Na lén lút liếc nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình, mặt anh vô cùng lạnh lùng. Trong lòng cô ta chợt có một dự cảm không lành, cô ta thất thân nhận điện thoại: “Alo, daddy…”

“Đồ chết tiệt này, rốt cuộc con đã làm cái gì thế hả? Đồ khốn nạn! Không giương mắt ra mà nhìn cho kỹ xem người nào con có thể chọc vào à?”

Mặt Ngụy Na trắng bệch, cô ta vẫn nói: “Daddy, bố đang nói cái gì thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Xảy ra chuyện gì rồi à? Nhà họ Ngụy chúng ta mấy chục năm nay, hiếm lắm mới gặp phải nguy hiểm lớn như lần này!

Mà tất cả mọi chuyện, đều là do con, Ngụy Na! Hôm nay ông đây chỉ nói đến đây. Chuyện này, ta không quan tâm là con quỳ xuống cầu xin hay lấy thân chuộc tội, nếu như nhà họ Ngụy phá sản, thì con cũng không xong đâu!” Nói xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng “cạch” ngắt điện thoại.

Nếu như đến giờ phút này mà Ngụy Na vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, thì cô ta quả thực quá ngu ngốc rồi.

Môi cô ta run run nói với Tô Lương Mặc: “Anh, anh Tô.”

Bỗng nhiên Ngụy Na quỳ xuống đất: “Anh Tô, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho nhà họ Ngụy chúng tôi. Chuyện này là do tôi có mắt như mù, không nhận ra anh Tô, còn cả… Tô phu nhân nữa, cầu xin anh, tha cho nhà họ Ngụy chúng tôi: Sắc mặt Tô Lương Mặc vô cùng bình thản, không hề xao động.

Mặt Ngụy Na trắng bệch, cô ta lại quỳ xuống trước mặt Lương Tiểu Ý: “Tô phu nhân, là tôi có mắt như mù, là tôi làm xăng làm bậy, ngang ngược tùy hứng, cầu xin cô tha cho tôi”