Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 585



Chương 585

Ánh mắt Lương Chi Hoành hơi suy tư, sau đó cậu nói: “Mommy không cần vội đâu. Con bảo chú Savvy đưa con đến bệnh viện”

Lương Tiểu Ý quýnh lên: “Đại Bảo, con đến bệnh viện làm gì? Mommy về ngay đây, Đại Bảo ngoan, ở nhà chờ mommy”

Lương Chi Hoành tìm được một lý do mà Lương Tiểu Ý không thể từ chối.

“Mommy, con muốn đến thăm chú ấy. Mommy, con biết người đó là bố của con” Lương Chỉ Hoành nói: “Mommy, lúc trước khi con nằm viện, chú ấy có đến thăm con. Bây giờ chú ấy ốm, con cũng nên đến thăm chú ấy”

Lương Chi Hoành không cho Lương Tiểu Ý cơ hội nói thêm gì nữa: “Mommy, như vậy nhé. Mommy ở bệnh viện đợi con và chú Savvy là được” Nói xong cậu liền ngắt điện thoại.

Lương Tiểu Ý ngây ngốc nhìn điện thoại.

Lương Chi Hoành đi tìm Savvy: “Chú Savvy, có một cơ hội tốt đang ở trước mặt, người bố cùng huyết thống của cháu bây giờ đang nằm hấp hối ở bệnh viện, chú có muốn tranh thủ cơ hội ông ta đang bệnh tật, chọc ông ta tức chết, sau đó cưới mẹ cháu về không?”

Savvy đang ngồi trên sofa đọc báo tài chính, nghe thấy cậu nói vậy, nhất thời anh ta há hốc miệng không nói được gì…

Trên đời này lại có đứa con trai nào hận bố đến mức muốn bố mình chết đi? Nếu như giờ phút này tên khốn nạn họ Tô nghe được lời cậu con trai ruột thịt của mình nói, có lẽ không cần Savvy Wayne Klutz đi kích động, anh cũng tự tức giận mà chết!

Nhưng Tô Lương Mặc đang nằm hấp hố Hình như… là một tin tức khiến người ta hả lòng hả dạt Savvy lấy chìa khóa xe ra: “Đi, đến bệnh viện”

Bệnh viện nhân dân số một, thành phố Hạ Môn.

Savvy đỗ xe xong, Lương Chỉ Hoành cất điện thoại vào cái túi nhỏ. Lúc nấy khi còn ở trên ô tô, cậu đã liên lạc với người mẹ ngốc nghếch của cậu, cậu đã có địa chỉ cụ thể.

Savvy và bạn nhỏ Lương Chi Hoành đi về phía tòa nhà tĩnh mịch nhất của bệnh viện. Hai bên con đường nhựa là hàng cây xanh biếc, rất nghệ thuật. Có lẽ nếu nằm viện ở đây, tâm tình của bệnh nhân cũng sẽ rất vui vẻ.

Savvy và Lương Chỉ Hoành đến ngã rẽ liền đổi hướng.

Lương Chi Hoành đâm vào một người đàn ông trung tuổi.

Cậu vốn sức khỏe yếu, đột nhiên bị đâm, cả người cậu liền liêu xiêu lảo đảo.

“Cẩn thận một chút” Savvy một bên giơ tay giữ vai của Lương Chi Hoành, một bên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên lỗ mãng đâm vào cậu.

“Khụ khụ… Chú Savvy, cháu không sao.”

Mặc dù Lương Chi Hoành không ngã xuống đất, nhưng cậu bị đâm mạnh vào ngực vô cùng đau đớn, cậu ho khan vài tiếng, cơ thể vô cùng yếu ớt.

Phía không xa, một đám người đứng nhìn theo bóng lưng của Savvy và Lương Chi Hoành biến mất phía sau cửa lớn.

“Lão gia, người đó chính là tiểu thiếu gia” Người nói chính là chú Phùng ở bên cạnh ông nội Tô, còn người đang chống gậy đứng trước mặt chú Phùng chính là ông nội Tô.

Ông nội Tô mặt mũi căng thẳng, nghe thấy lời chú Phùng gọi Lương Chi Hoành, ông ta hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, tự mình làm chủ.”

Chú Phùng á khẩu không nói gì nữa. Chú biết ông nội Tô trách chú tự làm chủ nhắc đến chuyện của tiểu thiếu gia.

Chú biết ông nội Tô không thích hai đứa trẻ mà Lương Tiếu Ý sinh ra, nhưng dù sao thì đó cũng là huyết mạch của ông ta.

“Lão gia, dù sao thì cũng là dòng máu của thiếu gia, cũng là dòng máu của ông” Chú Phùng suy đi nghĩ lại, ưu tư nói.