Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 653



Chương 653

Còn Lương Tiểu Ý, dường như cô vẫn chưa thể hiểu được kiểu dịu dàng và quan tâm này của anh.

Nhưng, dường như trái tim khô cạn trong ngực trái của cô dường như lại được rơi xuống thác nước, thình thịch, thình thịch, chính cô cũng nghe thấy âm thanh đã lâu không gặp này.

Nhưng trong đầu cô lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở cô: Anh có mục đích, anh không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình, chỉ vì muốn dạy cho cô một bài học mà anh thậm chí có thể tự thôi miên mình. Lương Tiểu Ý, mày không được tin anh ấy.

Một bên là tiếng trái tim đập thình thịch, một bên là lời cảnh báo ân cần… Trái tim Lương Tiểu Ý vô cùng hỗn loạn.

Lắc đầu, sự rung động lúc đó đã nhạt đi vài phần.

Tô Lương Mặc nghỉ hoặc, trong đôi mắt cô, có một khoảnh khắc nào đó, rõ ràng đã hiện lên sự rung động mê người… Nhưng tại sao chỉ cần một cái chớp mắt, tất cả lại biến thành tro tàn nguội lạnh?

Một nơi khác.

Sau khi đám người Tô Lương Mặc rời đi, Savvy cho đám thuộc hạ rời đi, anh ta muốn yên tĩnh một mình.

Anh ta… chỉ muốn yên tĩnh.

Một bóng người khẽ khàng đến gần, phá tan sự im lặng lúc này.

Savvy suy sụp ngồi bệt xuống nền đất, đầu vùi vào lòng bàn tay, bỗng nhiên phía sau anh ta truyền đến một cái ôm ấm áp.

Trên mặt Savvy bỗng xẹt qua một tia sáng vui vẻ, anh ta quay người vui vẻ nói: “Tiểu Ý, anh biết em sẽ không… Là anh?”

Nụ cười vui vẻ trên mặt Savvy nhạt đi, chỉ để lại sự chán ghét: “Cút đi!” Anh ta giơ tay muốn đẩy người đang ôm mình ra.

“Không” Người kia kiên định lắc đầu. Anh ta sẽ không buông tay.

Savvy vô cùng chán ghét, nhưng giờ phút này, trong đầu anh ta xẹt qua một suy nghĩ… Dần dần, anh ta thu lại cánh tay đang đẩy người kia ra, khóe môi Savvy nở nụ cười ác quỷ, anh †a cười nhẹ một tiếng: “Sao? Anh muốn tôi lên giường với anh đến thế cơ à?”

“Được” Savvy nói.

Người kia nghe thấy thế, vẻ mặt anh ta vô cùng vui mừng.

Đột nhiên… tia vui vẻ đó cứng ngắc, anh ta nhìn thấy sự khinh thường ác ý trong đôi mắt nâu của Savvy!

Nhưng người đó vẫn không buông Savvy ra, anh ta nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra. Người đó kiên quyết gật đầu, “Ừm” nhẹ một tiếng. Rất nhẹ!

“Ha…” Khóe môi mỏng của Savvy bật cười: “Đúng là đồ đê tiện!”

Ở trong nhà thờ thiêng liêng, Savvy không đẩy người đang ôm anh ta ra nữa.

Anh ta đứng dậy, khóe môi lộ ra vẻ khinh thường: “Muốn bị tôi đâm như thế à?” Anh ta “Ha” một tiếng khinh thường, đáy mắt hiện lên tia châm chọc vô cùng rõ ràng. Người đối diện co rúm lại, sau đó kiên định gật đầu: “Ừm” Người đó “ừm” một tiếng, dường như vô cùng ngượng ngùng.

Đối với anh ta, đây là một cơ hội, cơ hội duy nhất có thể kéo gần mối quan hệ giữa anh ta và Savvy.

“Đi theo tôi” Savvy không nhanh không chậm liếc mắt nhìn người đàn ông đang cúi găm mặt, anh ta không nhìn thấy cái trán cúi găm và sự ngượng ngùng bi thương trong đôi mắt của người đối diện. Savvy khinh thường nói một câu, sau đó đi ra ngoài. Bên ngoài đã có mấy chiếc xe ô tô đang đỗ, Savvy đứng bên cạnh một cái xe, sau đó quay đầu nhìn phía sau, khóe miệng anh ta nhếch lên, tỏ ý bảo người kia lên xe.

Đôi mắt người kia xẹt qua một tia nhục nhã, sau đó anh ta nghiến răng bước lên xe.

Savvy đi theo lên xe: “Cởi ra” Anh ta vừa lên xe liền khinh thường nhìn người kia.

“…” Người kia mím chặt môi, đờ người ra.