Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 826



Chương 826

“Chị họ, chị đi lượn phố cùng em đi. Em lâu rồi chưa đi mua sắm” Đường Điềm gặm một quả táo trong tay, ngồi xuống giường Lương Tiểu Ý. Không chút ý tứ.

Lương Tiểu Ý hôm nay đau bụng, ngày đèn đỏ của cô đến.

Hiếm khi muốn nằm lỳ trên giường không muốn động đậy.

Thím Trương biết cô đang hành kinh, nên quan tâm chu đáo cho cô.

Mấy ngày này, nào là canh gà ác, canh bổ máu, nước đường táo đỏ, đều chuẩn bị sẵn.

Hôm nay Lương Tiểu Ý thậm chí còn không muốn ra khỏi giường, cơm sáng cơm trưa đều là thím Trường chuẩn bị, mang lên tầng, để cô ăn trên giường. Cuộc sống như nuôi heo thế này, không cần phải nói, thật thoải mái.

Lương Tiểu Ý đã sẵn sàng hưởng thụ rồi, bữa tối cũng định ăn ngay trên giường.

Không ngờ, cô ăn xong bữa trưa, đang chuẩn bị đi ngủ, Đường Điềm lại đến.

Mỗi lần nghĩ đến Đường Điềm, Lương Tiểu Ý lại đau đầu nhức óc.

“Chị họ, mau dậy đi” Đường Điềm duỗi tay kéo chăn của Lương Tiểu Ý ra, vừa kéo vừa than thở: “Chị họ, chị không tập thể dục, thì cơ thể sẽ suy nhược, rồi khù khờ đi. Nếu tổng giám đốc Tô biết lúc anh ấy vắng nhà, chị cứ như thế này, chị đoán tổng giám đốc Tô sẽ có tâm trạng gì?”

Tâm trạng gì? Lương Tiểu Ý ngẩn người, quay đầu, máy móc nhìn Đường Điềm. Đường Điềm hoàn toàn không để ý tới biểu hiện của Lương Tiểu Ý, hoặc là cô ta có để ý, nhưng hoàn toàn không quan tâm.

“Chị họ, không phải em thích phê bình chị. Tổng giám đốc Tô là người như vậy, những người phụ nữ mà tổng giám đốc Tô coi trọng hẳn là phải tốt về mọi mặt” Vừa nói vừa có ý ám chỉ Lương Tiểu Ý đang dựa vào lưng giường.

Lương Tiểu Ý khó chịu. Nghe những gì Đường Điềm nói, sao cứ như kiểu Lương Tiểu Ý cô chỗ nào cũng không được.

Còn nữa, cô có đa nghi quá không?

Hình như Đường Điềm đặt hơi nhiều sự chú ý lên Tô Lương Mặc.

“Chị họ, nhanh lên. Khi em ở thành phố N, em nghe mọi người nói rằng đến thành phố lớn nhất định phải đến trung tâm mua sắm. Chỗ đó hoàn toàn khác với trung tâm mua sắm ở quê chúng mình. Không khí ở đó, chính là kiểu đắt tiền, rộng lớn, cao cấp.”

Lương Tiểu Ý nhìn Đường Điềm, nhếch miệng một cái.

Trong lòng dần dần tràn ra mấy suy nghĩ về Đường Điềm.

Chỗ nào không giống nhau?

Không phải chỉ nhiều thương hiệu quốc tế hơn thôi sao?

Không phải là hàng hóa đầy đủ hơn và môi trường mua sắm tốt hơn chút sao?

Những thứ khác, có gì không giống?

Trung tâm mua sắm là nơi để mua đồ. Miễn là bạn có thể mua những gì bạn muốn, thì có gì giống với chẳng không giống?

“Em đi ra ngoài trước, chị thay quần áo khác” Lương Tiểu Ý không có cách nào, vừa nghĩ tới cuộc gọi tử thần từ mẹ mình lúc trước, nghĩ đến sự chất vấn của mẹ cô qua điện thoại, Lương Tiếu Ý bất đắc dĩ chọn bò dậy đi cùng con bé kia, cùng nó đi mua sắm.

“Em ở đây, cũng đâu có gì mà không thể nhìn. Chị là phụ nữ, em cũng là phụ nữ, ai cũng là phụ nữ hết mà”

Lương Tiểu Ý nhíu mày. Em họ của cô sao có thể tùy tiện như vậy.

Lương Tiểu Ý liếc Đường Điềm, mở tủ ra, ngẫu nhiên lấy ra một chiếc váy cộc tay màu xanh bạc hà, váy dài đến mắt cá chân. Những thứ đáng lẽ phải che đi thì cũng không có gì để ngạc nhiên. Chiếc váy này là do chính cô mang về. Mà trong tủ còn có rất nhiều trang phục khác, còn chưa tháo nhãn mác.

Trong đó có nhiều chiếc là phiên bản giới hạn của các thương hiệu quốc tế. Những thứ này đều do Tô Lương Mặc âm thầm chọn.

Cửa tủ mở ra, ánh mắt Đường Điềm bị hàng quần áo lộng lẫy hút hồn. Lương Tiểu Ý cầm váy đi vào phòng tắm để thay.

Còn Đường Điềm thì đang tham lam xem quần áo trong tủ.