Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 851



Chương 851

Đường Điềm còn chưa kịp định thần thì đã thấy người đàn ông đẹp trai có đôi mắt đào hoa đột nhiên xuất hiện trong biệt thự, môi móng khẽ mấp máy: “Cô Đường, cô tự mình đi ra ngoài. Hay là tôi để cho người ‘mời” cô ra ngoài?”

“Tôi không đi!” Đường Điềm tức giận: “Anh là ai? Anh có tư cách gì mà đứng ở đây?”

Lục Trầm huýt sáo một tiếng, chẳng trách vừa nhắc tới cô gái này, Tô Lương Mặc lại tỏ vẻ khó chịu: “Đừng có không biết tốt xấu, bảo cô cút thì cô cút đi”

Lục Trầm cười lạnh một tiếng, chỉ vào người đằng sau: “Mấy người các cậu, giúp cô gái này ra khỏi biệt thự đi”

“Vâng, cậu Lục.”

Cậu Lục? Đường Điềm chớp chớp mắt, “cậu Lục” này là ai?

Một phút sau, mấy người đàn ông cao to kia đã đứng sừng sững trước mặt cô: “Cô Đường, xin mời” Người đàn ông đứng đầu cười khách sáo, khuôn mặt vô cảm vươn tay về phía cửa, khi Đường Điềm nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô ta trừng mắt nhìn Lục Trầm, mạnh miệng nói: “Tôi là em họ của Lương Tiểu Ý, là người của Tổng giám đốc Tô! Anh là cái thứ gì, có tư cách gì đuổi tôi đi!”

Đường Điềm vừa nhắc tới Lương Tiểu Ý thì lập tức có dũng khí, vô thức hất căm lên, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, tôi thấy người phải đi chính là các anh đấy, còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát”

Sao người phụ nữ này lại phiên như thế? Léo nhéo âm ï không ngừng, phiền chết mất. Lục Trâm mất kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Ném ra ngoài”

Mấy người đàn ông tiến lên, vươn tay bắt lấy tay chân Đường Điềm, ném ra bên ngoài.

Đường Điềm sợ hãi hét chói tai.

Đi kèm với tiếng hét của Đường Điềm là “bịch” một tiếng, Đường Điềm nặng nề ngã xuống đất.

Cú ném này khiến cho cô ta đau đớn vô cùng. Vẻ mặt Đường Điềm méo mó, vừa mở mắt đã thấy một đôi chân dài, thẳng tắp đứng trước mặt cô ta. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói mỉa mai của người đàn ông: “Cô nên thấy may mắn vì hôm nay là tôi “mời” cô rời khỏi” Nếu như đổi lại là Tô Lương Mặc, người đàn ông đó không dễ nói chuyện như vậy đâu.

Đường Điềm chịu thiệt, đang định mắng lại, vừa ngẩng đầu thì thấy thím Trương đứng ở cửa chính không nói tiếng nào.

Ánh mắt cô ta sáng lên, vội vàng hô lên với thím Trương: “Thím Trương, thím không thể nhìn bọn họ bắt nạt tôi như vậy được. Thím mau gọi điện thoại cho chị họ giúp tôi, à không…

gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Tô, nói là, ở Thành phố S này còn có người không nể mặt anh ấy, chạy tới nhà anh ấy làm loạn”

Lúc trước Tô Lương Mặc quay về nấu cơm cho Lương Tiểu Ý, thím Trương cũng đã nghe nói những chuyện xảy ra trước đó. Chỉ là lúc Tô Lương Mặc quay về, người phụ nữ Đường Điềm này còn đang ngủ trên tầng, Đường Điềm không biết chuyện Tô Lương Mặc đã quay lại.

Thím Trương lạnh mắt nhìn Đường Điềm. Nếu như biết cô gái này bắt nạt Tiểu Ý như thế từ sớm, bà đã giấu Tiểu Ý, dạy dỗ cô gái này một phen từ lâu.

Bây giờ còn vì cô ta mà Tiểu Ý phải năm viện.

Thím Trương nhìn Đường Điềm, đừng nói là hoàn toàn không có một chút thương hại, thím Trương còn trở nên căm ghét Đường Điềm.

“Cô Đường, cô còn có mặt mũi nhắc đến Tiểu Ý? Nếu không phải hôm nay cô gây chuyện, cậu chủ sao có thể bị thương? Tiểu Ý sao có thể ngất xỉu?” Thím Trương vô cùng căm ghét Đường Điềm: “Cơ thể Tiểu Ý nhà chúng tôi vốn đã yếu ớt, trước kia đã chịu nhiều khổ cực như vậy, bây giờ cuối cùng cũng được hưởng hạnh phúc. Vậy mà lại có một cô em họ chuyện gây họa như cô xuất hiện. Tiểu Ý có em họ như cô, đúng là xui xẻo”

“Thím Trương, thím đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu” Tại sao cô ta lại là người gây họa? “Thím Trương, thím nói chuyện phải dựa vào lương tâm. Tôi đã làm gì chứ? Chẳng qua là tôi thấy sống không quen, bảo chị họ đi dạo phố cùng tôi mà thôi.

Nếu không phải giữa đường chị ấy không chịu đi theo tôi, thì có thể xảy ra chuyện đằng sau sao?”