Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 860



Chương 860

Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cô va phải cặp mắt tối đen sâu thẳm của anh, muốn vô lại bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Da đầu cô trở nên tê dại. Lương Tiểu Ý cảm thấy bản thân xong đời rồi, dục vọng của anh lại bị gợi lên.

Nhưng cô lại thấy người đàn ông ấy vươn tay ra đặt lên đỉnh đầu cô, vò loạn đầu tóc cô.

Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói dịu dàng êm tai: “Đừng sợ, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, bảo vệ em cả đời”

Nhịp đập trái tim đột nhiên gia tốc.

Lương Tiểu Ý kinh ngạc ngẩng đầu. Cô ngồi còn anh đứng, ánh mắt của hai người chạm phải nhau: “Vừa nãy anh nói gì?”

Cô nghiêng đầu nhìn anh không chớp mắt.

Người đàn ông khẽ mỉm cười, nụ cười tươi như đóa hoa lưu ly, dịu dàng đong đầy nơi đáy mắt: “Anh nói, Lương Tiểu Ý, dáng vẻ của em lúc bị bệnh xấu chết người. Anh sẽ mau chóng giúp em khỏe lại”

Anh xin thề từ tận đáy lòng: Nếu cô không khỏe lại, anh vẫn sế tiếp tục ở bên cô, dù là ở trần thế hay phải xuống địa ngục.

Lần này mới ở trong bệnh viện chưa được ba ngày Lương Tiểu Ý đã đòi xuất viện. Tô Lương Mặc không cho. Cuối cùng Lương Tiểu Ý phải không ngừng làm nững thì Tô Lương Mặc mới chịu gật đầu đồng ý. Cho dù là vậy, cũng phải đợi đủ ba ngày, tránh cho sau này xảy ra di chứng.

Lương Tiểu Ý biết rõ tình trạng sức khỏe của mình đang xấu đi. Cô vẫn cứ nghĩ mình đã che giấu rất tốt. Nhưng lại không hề biết rằng, những người cô muốn đều đều đã biết chuyện từ lâu.

Biết được sự thật rồi, nhưng nếu cô muốn anh không biết, anh sẽ giả vờ coi như không biết. Anh chỉ mong trong lòng cô cảm thấy bình yên mà thôi. Dù sao thì anh cũng nhất định sẽ cứu cô băng được. Không cứu được thì cô đi đâu anh đi theo đấy… Đây chính là suy nghĩ của Tô Lương Mặc.

Lúc này, hai anh em Lương Chi Hoành và Lương Chi Duy cũng không quan trọng bằng Lương Tiểu Ý. Khi đưa ra quyết định này, Tô Lương Mặc đã từng nghĩ đến hai đứa trẻ. Nhưng anh cũng chỉ do dự một chút rồi vẫn giữ nguyên quyết định cũ.

Sau khi Lương Tiểu Ý ra viện, dường như cuộc sống một nhà bốn người lại trở về như lúc trước.

“Đường Điềm đâu?” Lương Tiểu Ý trở về nhà không thấy Đường Điềm đâu. Cô khó hiểu hỏi anh. Những ngày này, bởi vì bác sĩ nói phải an tâm tĩnh dưỡng cho nên điện thoại của Lương Tiểu Ý đã bị Tô Lương Mặc thu giữ.

Vậy nên Đường Điềm không thể gọi điện thoại được cho.

Người đàn ông lạnh lùng đáp lại.

“Đi rồi?” Lương Tiểu Ý cảm thấy mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Em ấy đi đâu rồi?”

“Làm sao anh biết được, cô ta có phải vợ anh đâu” Tô Lương Mặc bình tĩnh trả lời.

Lương Tiểu Ý bất đắc dĩ không nói nên lời.

“Em ấy là con gái, lại vừa mới tốt nghiệp, một thân một mình đi đến thành phố xa lạ này sinh sống…”

“Được rồi, cô ta cũng đâu phải là trẻ con. Tiểu Ý, em lúc nào cũng thích lo lắng cho người khác” Tô Lương Mặc nắm lấy bờ vai của Lương Tiểu Ý đẩy cô đi vào phòng ngủ: “Nghỉ ngơi trước đã, đừng nghĩ đến chuyện linh tinh khác”

Từ ngày Tô Lương Mặc ra lệnh cho Vân Vi tìm kiếm Savvy ‘Wayne Klutz đến nay đã là một tuần trôi qua rồi. Tô Lương Mặc không tin, hai người trưởng thành lại có thể lặng lẽ biến mất không dấu vết như vậy!”

“Tìm! Huy động toàn bộ lực lượng có thể điều động của Vân Môn! Tìm cho tôi! Đào ba thước đất cũng phải tìm cho rai”

Người đàn ông mặt mày tối sầm đứng ở trong phòng làm việc dành cho tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị trên tầng 65. Cả căn phòng đều chìm vào u ám Vốn tưởng rằng mượn thế lực của Vân Môn tìm kiếm hai người sẽ chẳng có gì đáng nói. Thật sự không ngờ mọi chuyện lại chẳng thuận lợi chút nào.

“Là Vân Đồng!” Đầu óc của Tô Lương Mặc xoay chuyển rất nhanh, một luồng suy nghĩ chợt lóe lên. Anh híp mắt lại: “Chính là anh ta! Chỉ có anh ta mới có năng lực chống lại điệp viên mạnh như vậy! Anh ta đang cố tình trốn khỏi tâm mắt của tất cả mọi người!”