Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 868



Chương 868

Cũng bởi vậy, cô ấy cần phải làm một điều gì đó để tất cả mọi người không thể không thừa nhận năng lực của mình, nhìn thẳng vào năng lực của cô ấy và hoàn toàn bỏ qua những vấn đề liên quan đến giới tính của cô ấy.

Lý do cô ấy đến thành phố S chính là vì điều này.

Người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc quả thực rất xuất sắc, nhưng tính tình của Vạn Nhược Mạn lại rất kiêu ngạo, cô ấy tự cho rằng mình không hề thua kém người đàn ông đang ngồi trên ghế, trời sinh đã ngang hàng ngang sức nhưng chỉ tiếc là sai giới tính. Vạn Nhược Mạn tự cho rằng nếu thật sự đối đầu với nhau, thì nhất định cô ấy sẽ không thua.

Đương nhiên mục tiêu mà cô ấy đến thành phố S… cũng không phải là Tô Lương Mặc.

“Vạn Nhược Mạn, suýt chút nữa thì vợ của tôi đã bị thương, tôi vẫn chưa tính sổ chuyện này với cô đâu”

Trong đôi mắt đeo kính áp tròng của Vạn Nhược Mạn thoáng hiện lên sự hoang mang. Một giây sau, cô ấy đứng dậy, tức giận giơ ngón tay ra, chỉ trích Tô Lương Mặc ăn cháo đá bát: “Tổng giám đốc Tô đang ám chỉ việc bà Tô suýt chút nữa bị thương là do tôi sao? Tổng giám đốc Tô, anh đừng quên, vốn dĩ tôi không hề quen biết vợ anh. Hơn nữa, ai có thể ngờ được chỉ đi dạo phố mà lại đụng phải cô gái hư vinh không biết trời cao đất rộng kia chứ?”

Cuối cùng Tô Lương Mặc cũng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Vạn Nhược Mạn trước mặt mình đang tức giận vì bị nhục nhã: “Đừng có nói quanh co với tôi. Rốt cuộc cô đến thành phố S để làm gì? Nếu không ngại thì cứ nói thẳng đi. Vợ tôi bị thương như thế nào? Làm thế nào mà sự việc lại phát triển đến tình trạng đó, Vạn Nhược Mạn, tôi nghĩ rằng chắc chắn cô biết rõ một số chuyện trong đó. Người thông minh đều không nói chuyện lấp lửng. Thời gian đã qua lâu vậy rồi mà tôi không hề đến tính sổ với cô Vạn, tôi thừa nhận chuyện này.

Nhưng nếu Vạn Nhược Mạn cô lại giả vờ hồ đồ để bắt tôi phải suy đoán rõ ràng thêm một lần nữa, vậy thì đừng trách tôi vạch ra những chuyện đáng xấu hổ của cô. Vạn Nhược Mạn, nói xem, cô được coi là người xuất sắc trong số những người đồng trang lứa của nhà họ Vạn. Sao cô cho rằng có thể giấu được tôi trong khi cô đang ở thành phố S, đứng trên địa bàn của tôi chứ?”

Lúc này đây, sắc mặt của Vạn Nhược Mạn đã trắng bệch, lời nói của Tô Lương Mặc vô cùng rõ ràng bên tai, cô ấy nhìn người đàn ông ung dung chống cằm sau bàn làm việc giống như đang nhìn thấy một con quỷ… Đây là một con hồ ly đã thành tinh!

Giờ phút này, Vạn Nhược Mạn không dám điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nữa.

“Cô Vạn, nói đi, rốt cuộc vì sao cô lại chạy từ nội thành Kinh Đô đến thành phố S? Hay là…” Khóe môi của người đàn ông khế nở nụ cười: “Cô đã hao tâm tốn sức để tiếp cận tôi là vì mục đích gì?”

Trên trán Vạn Nhược Mạn đã đổ đầy mồ hôi, cô ấy nhướng hai hàng lông mày, không dám tin nhìn người đàn ông phía sau bàn làm việc.

“Tôi không hiểu Tổng giám đốc Tô đang nói gì” Ánh mắt của Vạn Nhược Mạn tỏ vẻ đề phòng.

Người đàn ông ngồi trong phòng làm việc khẽ cười một tiếng: “À…” Con ngươi đen kịt của anh vờ như lướt qua Vạn Nhược Mạn đang vô cùng quyến rũ ngồi trên sofa: “Cứ giả vờ nữa thì không thú vị đâu” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng Vạn Nhược Mạn vang lên tiếng “Lộp bộp”, cô ấy đã thấy sự không kiên nhãn hiện lên trên mặt của Tô Lương Mặc. Trong giây phút đó, hơi thở của cô ấy trở nên gấp gáp, bây giờ cô ấy có nên thừa nhận không đây?

“Thật ra…” Kết quả của việc Vạn Nhược Mạn tự bối rối trong lòng chính là quyết định ăn ngay nói thật. Quả nhiên cô ấy không hề có chút phần thắng nào khi đối mặt với người đàn ông gian xảo này: “Thật ra đúng là tôi định nhờ vợ anh Lương Tiểu Ý giúp tôi tiếp cận Tổng giám đốc Tô. Lý do tôi đến thành phố S là vì muốn cho người điều tra về chuyện của vợ ngài.

Nhưng bà Tô mà tôi biết với bà Tô mà tôi tận mắt nhìn thấy thì có vẻ hơi khác nhau”

Cô ấy nói xong, Tô Lương Mặc kinh ngạc lên tiếng: “Thế à?”

Vạn Nhược Mạn cắn răng một cái, cô ta đã thẳng thắn nói ra hết, cô ấy nhận ra người đàn ông này đã nhìn thấu được ý đồ không mấy tốt đẹp của cô ấy từ lâu rồi.

“Đúng vậy, đúng là tôi có cho người điều tra về bà Tô, nhưng chuyện xảy ra cách đây vài ngày ở trong cửa hàng của phu nhân Carl thì không phải do tôi sắp xếp. Chỉ là sau khi tôi biết chị họ của Đường Điềm là Lương Tiểu Ý, cũng chính là vợ của anh nên tôi đành thuận thế dẫn dắt mọi chuyện, đâm lao rồi phải theo lao thôi. Nhưng tôi thật sự đã cứu mạng của Tổng giám đốc Tô, anh không thể gạt bỏ hết mọi công lao của tôi được.”