Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 879



Chương 879

“Người trong nhà? Chị mà là người trong nhà sao?” Đường Điềm gần như phun ra máu, ánh mắt căm giận nói: “Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ, ai là người trong nhà với chị chứ! Đồ yêu quái hại người! Chị còn sống làm cái gì hả? Chỉ biết đi hại người mà thôi! Sao năm năm trước chị lại trở về làm gì hả?

Chị nói bản thân mình là người tốt. Năm năm trước chị hại một nhà bốn người đến tan cửa nát nhà. Chị cho răng những chuyện này nếu không nói ra thì không ai biết được sao!”

Lương Tiểu Ý dừng tay lại, cánh tay cứng đờ, trong chốc lát sắc mặt cô trở nên trắng bệch, ký ức từ rất lâu về trước lại ùa về: “Làm sao em biết được chuyện đã xảy ra năm năm trước vậy hả?”

Đường Điềm tưởng rằng Lương Tiểu Ý chột dạ, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lương Tiểu Ý, cô ta không khỏi cảm thấy có chút vui sướng. Khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lương Tiểu Ý, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Theo trực giác Lương Tiểu Ý cảm thấy biểu hiện của Đường Điềm không hợp lý, hình như … cô ta đang nhìn về phía sau cô, không đang phải nhìn cô. Tim cô như lệch một nhịp, đang định né tránh thì một con dao từ phía sau vươn ra và kề ngang cổ cô.

“Ai đó?” Sắc mặt Lương Tiểu Ý tái nhợt, cô không biết có phải là ảo giác của mình không, không cần nhìn lại cô cũng cảm nhận được sự oán hận của người đang đứng ở phía sau cô.

Ánh mắt người đó như bóp chặt lấy cô, cô bất giác rùng mình một cái.

“Lương Tiểu Ý, cô nói xem, nếu như cô bị đâm chết trong vụ tai nạn xe lúc trước thì tốt biết bao nhỉ?” Từ phía sau, một giọng nói đầy căm hận vang lên sau gáy cô, trong chốc lát, đồng tử Lương Tiểu Ý co lại!

“Cô chính là người đã nhắn tin và đe dọa tôi!”

“Ha ha, đe dọa sao? Cô nói tôi đe dọa ư?” Lúc này, giọng nữ phía sau đột nhiên hét lên: “Lương Tiểu Ý, nếu như có thể thì tôi sẽ không uy hiếp cô như vậy đâu… mà tôi sẽ trực tiếp giết chết cô! Giết cô hàng trăm hàng vạn lần!”

Lương Tiểu Ý thở dốc, Vân Nhất ở phía bên kia không ngờ lại để xảy ra sai sót lớn như vậy, lúc này họng súng của anh ta đang chĩa vào đầu Triệu Hùng, sắc mặt lạnh lùng, quát người phụ nữ đang đứng sau lưng Lương Tiểu Ý: “Buông bà chủ ra, nếu không tôi sẽ giết chết anh ta” Vừa nói, anh ta dí mạnh khẩu súng vào trán Triệu Hùng, Lương Tiểu Ý vẫn giữ được bình tĩnh, mặc dù tim cô đang đập thình thịch, nhưng có Vân Nhất ở đây và Triệu Hùng vẫn đang năm trong tay Vân Nhất thì ít nhất vẫn có cách giải quyết…

Đang suy nghĩ thì giọng nói sau lưng cô vang lên một cách bất cần: “Được thôi, anh giết anh ta thì có liên quan gì đến tôi chứ?”

Trong lòng Lương Tiểu Ý chùng xuống… Triệu Hùng trợn trừng hai mắt, con mắt như sắp nứt ra đến nơi, anh ta hét vào mặt người đứng phía sau Lương Tiểu Ý: “Con đàn bà xấu xa, Ôn Tình Tuyết! Bố mày sẽ giết chết cả họ nhà mày!”

Lương Tiểu Ý, cũng hận không thể ăn sống nuốt tươi Đường Điềm.

Lương Tiểu Ý có thể thấy rõ được sự độc ác trong mắt Triệu Hùng, nhưng mà điều khiến da đầu cô tê rần lên không phải là sắc mặt dữ tợn của Triệu Hùng ở ngay trước mặt, mà là cái tên Ôn Tình Tuyết trong miệng Triệu Hùng đang đứng ngay sau lưng, cầm dao gọt trái cây kề lên cổ cô!

“… Là cô?” Lương Tiểu Ý hơi chần chừ hỏi, Ôn Tình Tuyết, cái tên này đã nhiều năm rồi cô không nghe ai nhắc tới. Ánh mắt cô hơi thay đổi, trong đôi mắt của Lương Tiểu Ý hiện lên vẻ khôn khéo: “Vừa rồi cô có nhắc đến tai nạn xe cộ… Lúc ấy, người đứng sau lưng đẩy tôi là cô đúng không” Tuy nói là Lương.

Tiểu Ý đang hỏi Ôn Tình Tuyết, nhưng thật ra cô đã xác định được câu trả lời.

Người phụ nữ đẳng sau lưng để ý thấy Lương Tiểu Ý đã dùng câu trần thuật mà không phải câu hỏi, đôi môi màu đỏ chót nhếch lên, cất giọng mỉa mai: “Bây giờ cô thông minh hơn so với trước kia rồi đấy” Rõ ràng đây là một câu nói đầy tính châm chọc.

Lương Tiểu Ý chớp mắt: “Cô muốn thế nào?”

Cô vừa dứt lời, trong đôi mắt của Ôn Tình Tuyết đứng đằng sau cô chợt xuất hiện sự độc ác, bàn tay đang cầm dao dí lên cổ cô tăng thêm chút sức, lưỡi dao cắt vào sâu hơn một chút, cái cổ mịn màng không ngăn được lưỡi dao sắc bén, nên Lương Tiểu Ý cảm nhận được trên cổ mình có chất lỏng ấm áp đang chảy ra, thuận theo cần cổ mà chậm rãi chảy xuống chỗ xương quai xanh, rồi dần dần lan xuống dưới.