Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 890



Chương 890

‘Sau khi lên xe, Sada Yamaichiro đột nhiên hỏi: “Cô thấy khuôn mặt của tôi như thể nào?”

Lương Tiểu Ý sững sờ một lúc… sao lại hỏi cô thấy thế nào về khuôn mặt của anh ta “Khuôn mặt của anh Sada là khuôn mặt đẹp nhất mà tôi đã từng thấy… Phải dùng một thành ngữ để mô tả nó, đó là khuynh quốc khuynh thành”

“Ö? sao tôi lại không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong đôi mắt của cô?” Sada ‘Yamaichiro từ tốn nói: “Tất cả những ai đã gặp tôi, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, khuôn mặt của những người đó luôn luôn viết hai từ kinh ngạc, nhưng tôi lại không nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt của cô” Vừa nói, Yamaichiro Sada vừa khởi động xe: “Khuôn mặt tôi trở nên xấu xí rồi phải không?”

“A? Không, không, không, không” Vê phương diện tâm kế, chắc chẳn Lương Tiểu Ý không bằng Sada Yamaichiro. Vì sợ bị anh hiểu làm, cô bán mạng giải thích: “Anh không hề xấu, trông anh rất đẹp. Trông đẹp chẳng khác.

Tôi cũng rất kinh ngạc”

Nhìn qua kính chiếu hậu, Sada Yamaichiro thấy cô đang vội vàng giải thích… dáng vẻ đó rất thú vị Anh ta nở một nụ cười trên môi.

“Người phụ nữ của Tô Lương Mặc” thực sự rất thú vị. Ban đầu, anh ta định yêu cầu cô gọi cho Tô Lương Mặc để người phụ nữ này làm mồi nhử buộc người đàn ông Tô Lương Mặc kiêu ngạo ra gặp mình Bây giờ, anh ta lại muốn trêu chọc cô một chút.

Ngay sau khi bọn họ rời đi, Tô Lương Mặc đã đến câu lạc bộ.

Tô Lương Mặc xuống xe chạy nhanh vào câu lạc bộ: “Các anh tìm aï Người phục vụ vội vàng chạy tới ngăn cản anh, nhưng Tô Lương Mặc lại đẩy anh ta ngã sang một bên.

“Này? Thưa anh, đây là câu lạc bộ tư nhân. Cần phải đặt trước. Các anh không được tự ý ra vào… Lời còn chưa nói xong, bảy tám người vệ sĩ mặc vest đen liên tiếp xông vào từ bên ngoài, dáng vẻ không có ý tốt, các nhân viên của câu lạc bộ sợ hãi đến mức không dám kêu lên tiếng nào.

“Ông chủ, tôi tìm thấy điện thoại di động của bà chủ rồi” Một vệ sĩ vội vàng báo cáo, “Cô ấy ở đâu?”

“Không thấy bà chủ…” Vệ sĩ nói: “Nhưng chúng tôi tìm thấy cô Ôn”

Hảt Tô Lương Mặc nghe thấy câu nói của vệ sĩ thì lập tức quay đầu lại: “Cô Ôn nào?” Trong đôi mất đen của anh, nổi lên sự giận dữ.

Một lưồng áp lực đồn dập ập đến, vệ sĩ không dám nói thêm lời nào, nói “Là cô Ôn Tình Noãn”

Không cần chờ đến lúc Tô Lương Mặc hỏi vị trí, vệ sĩ đã nói thêm: “Cô Ôn ở phòng số 301”

Tô Lương Mặc sải bước về phía phòng 301. Lục Trầm nhanh chóng đi theo.

Trong lòng Ôn Tình Noãn vô cùng hoảng sợ, đột nhiên có một đám người xông vào, cô ta muốn rời đị,nhưng những người này đã ngăn lại ở cửa, bọn họ không nói không cho cô ta đi, cũng không chịu nhường đường “Các người đang làm gì vậy?”

Cô ta mạnh miệng hỏi, đột nhiên có một đám người đi vào, trong đáy mắt cô ta chợt hiện lên một thân ảnh thon dài, vẻ mặt Ôn Tình Noãn cứng đờ: “Lương Mặc…”

Thời điểm Tô Lương Mặc nhìn thấy Ôn Tình Noãn, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, anh đứng ở trước mặt Ôn Tình Noãn, đôi mắt khóa chặt trên mặt Ôn Tình Noãn hờ hững nói: “Cô ấy ở đâu!”

Nét mặt của Ôn Tình Noãn trở nên rất khó coi: “Chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi, vậy mà lúc này, anh không hỏi em có sống tốt không, vừa mở miệng đã hỏi đến cô ta. Cô ta có điểm gì tốt khiến anh phải quan tâm đến như vậy!” Ôn Tình Noãn nhìn chảm chằm Tô Lương Mặc, cô ta bén nhọn hỏi.

“Cô ấy đâu?”

Dây thần kinh cuối cùng của Ôn Tình Noãn sụp đổ bởi một câu nói tùy ý của người đàn ông đứng đối diện “Cô ấy đâu?”

“Không biết”

Ôn Tình Noãn giận dỗi nói, cô ta chính là không muốn nói, cũng không tin người đàn ông ở đối diện sẽ làm gì được mình. Trong lòng cô ta có một chứt khoái chí, mơ hồ hiện lên bên ngoài. Nhưng còn chưa kịp đắc ý, thì đã bị một cánh tay bóp chặt cố “Nói, cô ấy đâu?”