Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 7



Bộ phận hậu cần xem ra động tác rất nhanh, mới không bao lâu bàn máy tính và những thứ linh tinh đều đưa tới. Có lẽ bởi vì chức vụ hiện tại của Lâm Sanh đã là trợ lý tổng tài nên tương xứng cấp nàng 1 cái Notebook, ít nhiều cũng làm cho Lâm Sanh có điểm “thụ sủng nhược kinh”.

Chậc chậc, chỉ cần có thêm 2 chữ tổng tài cái gì cũng đều được bố trí cao cấp a.

Đương nhiên ngoài cái ánh mắt đen tối của tráng hán bộ phận hậu cần thì tất cả đều xem là tốt.

Mộ Lưu Yên đi họp, cho nên toàn bộ văn phòng lúc này chỉ còn 1 mình Lâm Sanh.

Ai, thật nhàm chán a!.

Mộ tổng tài cũng không dặn dò nhiệm vụ gì Lâm Sanh cũng không biết làm trợ lý là phải làm gì, đành mở MSN lên.

Cũng không biết lời đồn đãi về mình lúc này đã đến đâu rồi, Lâm Sanh kỳ thật coi như cũng là 1 trưởng lão trên MSN, chẳng qua thói quen của nàng thường chỉ im lặng đọc tin, nên kỳ thật chẳng có ai biết đến nàng.

Nhìn trên MSN chuyện của mình và Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh chỉ cảm thấy buồn cười, Mộ Lưu Yên cứ như chính là nàng công chúa (ý nói xinh đẹp hiền lành á hả ta? ^^), điều này làm cho Lâm Sanh thiếu điều muốn phun ra!.

Lâm Sanh cũng lười tranh cãi, coi như là đang xem cuốn tiểu thuyết đi, coi như cấp cho phận làm công phía dưới chủ đề tiêu khiển, cũng tốt thôi.

Lúc sau, Lâm Sanh đem MSN thu nhỏ lại, bắt đầu xem Phao Phao Long (hình như phim hay truyện gì đó Lam Lam không biết vụ này?)

Mộ Lưu Yên đẩy cửa văn phòng liền nhìn thấy ở góc sáng sủa Lâm Sanh đang nghiêm trang dùng máy tính không biết làm gì, bộ dáng chuyên chú xuất thần.

Bởi vì quá chuyên chú cho nên Lâm Sanh không biết Mộ Lưu Yên đi vào, ngay cả khi đứng sát bên cạnh cũng chưa phát hiện ra.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Lâm Sanh phỏng chừng đã sớm chết mấy trăm lần.

Mộ tổng tài vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy 1 viên chức như vậy trong công ty, dám ngay tại văn phòng của tổng tài xem Phao Phao Long, đại khái Lâm Sanh là người đầu tiên.

Tức giận hơn chính là mình thì bận rộn muốn chết còn nàng thì nhàn rỗi đến như vậy?!

‘Ba’ tiếng vang thật lớn làm Lâm Sanh giật mình hoảng sợ, quay đầu liền thấy Mộ Lưu Yên bộ dáng đang nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn thịt mình.

“Mộ tổng, đi họp mà cũng đeo kính râm sao?”. Mộ Lưu Yên tay vỗ vỗ lên bàn, Lâm Sanh đẩy đẩy mắt kính, quét mắt nhìn từ tay lên kính râm trên mặt Mộ Lưu Yên. Sau đó chỉnh tư thế ngay ngắn bình tĩnh hỏi.

Mộ Lưu Yên nghe xong lời này thiếu chút nữa tát lên mặt Lâm Sanh, đã biết bộ dạng ta thế này là ai làm hại, nàng cư nhiên còn dám nói?

“Lâm Sanh, ngươi không có việc gì làm sao?”. Lâm Sanh giả bộ không biết thì Mộ Lưu Yên cũng không có biện pháp.

“Ngươi đã rảnh rỗi như vậy, đi pha cho ta ly cà phê đi!”

“Vâng! Mộ tổng “. Lâm Sanh đứng dậy rời khỏi văn phòng, hướng phòng trà nước đi đến.

Mở cửa tủ kính ra nhìn thấy bên trong có 1 cái ly Mark, Lâm Sanh cũng không chắc đây có phải là của Mộ Lưu Yên không. Ngẫm lại Mộ Lưu Yên tuyệt đối bản thân sẽ không dùng ly café đơn giản như vậy, vì thế đi tìm đại thư ký thỉnh giáo.

Đại thư ký vừa nghe Mộ Lưu Yên sai Lâm Sanh đi pha cà phê, nên thật nhiệt tình dạy Lâm Sanh các yêu cầu trong việc pha café cho Mộ Lưu Yên

Đầu tiên, Mộ tổng không uống loại café túi pha nhanh

Tiếp theo, Mộ tổng chỉ uống loại café pha phin (cái loại nhỏ giọt giọt từ từ á hà ta).

Thứ 3, Mộ tổng chỉ uống Charcal Fire,

Thứ 4, café Mộ tổng uống không cho đường, không cho sữa.

Cuối cùng, Mộ tổng chỉ dùng một loại ly chuyên dụng duy nhất. Cũng chính là cái ly đầu tiên Lâm Sanh thấy trong tủ.

Đại thư ký tay vừa pha café miệng thì vừa giải thích cặn kẻ cách pha.

Lâm Sanh im lặng chỉ nhìn, nghe về chuyện pha hương vị ca phê này chưa uống đã thấy khổ rồi. Không biết sau khi uống xong lại cảm thấy khổ sở đến cỡ nào.

Có người nói, chỉ cần xem loại cà phê uống sẽ hiểu rõ nội tâm một người.

Thời còn trẻ thích uống tạp bố kỳ nặc, bởi vì nó như bọt biển vậy trong miệng vừa tan ra hương thơm tinh khiết, nồng đậm mùi vị, cực kỳ giống như lòng dạ của cô gái.

Như vậy còn Mộ Lưu Yên? Có phải hay không loại ý nghĩa này là lòng của nàng không cần thêm đường, không cần thêm sữa?

Nhìn ly café vừa pha xong, Lâm Sanh nghe mùi hương của nó, quả nhiên thật có khổ.

Cám ơn sự nhiệt tình của đại thư ký, Lâm Sanh bưng cà phê đang bốc khói tiến đến cửa phòng.

“Vào đi!”.

“Mộ tổng, cà phê của ngươi!”. Lâm Sanh đi đến bàn làm việc to lớn, đem cái ly đặt lên bàn, thản nhiên thuận miệng thốt ra. “Kỳ thật uống cà phê nhiều là không tốt, tôi đề nghị Mộ tổng có thể thay bằng hồng trà hoặc trà xanh, dưỡng thân”.

Mộ Lưu Yên vốn nghĩ đến Lâm Sanh sẽ tùy tiện lấy đại cái chén nào đó pha gói cà phê bột đem vào, như vậy chính mình sẽ có lý do ra oai chỉnh nàng, làm cho nàng đi pha lại lần nữa, không nghĩ tới Lâm Sanh lại trực tiếp hỏi Đại thư ký cách làm, thật đã quá xem thường nàng! (Lam: còn phải nói, Lâm tỷ tỷ đâu phải công lực tầm thường).

Tay Mộ Lưu Yên vừa chạm vào ly cà phê chợt nghe đến lời nói giống như quan tâm của Lâm Sanh, dừng một chút, giương mắt kinh ngạc nhìn khuông mặt không chút thay đổi của Lâm Sanh.

“Nga? Ngươi biết?”. Không biết vì cái gì Mộ Lưu Yên đối với lời nói của Lâm Sanh không có phản cảm, trước kia Dư Thanh cũng bảo nàng ít uống cà phê đi, chính là uống cà phê đã thành thói quen, loại thói quen thì làm sao dễ dàng bỏ được?

“Mộ tổng tài còn chưa có ăn cơm? Có thể nghĩ, Mộ tổng tài đối với ăn uống không có quy tắc bình thường, cà phê kỳ thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối với dạ dày rất lớn, uống khi bụng đói, thật dễ dàng bị, do đó ảnh hưởng đến công năng hấp thu của bộ phận tiêu hóa”. Lâm Sanh cũng không phải nói bừa, nàng cũng từng rất yêu thích cà phê, bất quá là “từng” mà thôi.

“Hồng trà có thể nâng cao tinh thần tiêu bì, sinh tân thanh nhiệt, giải độc rất công hiệu. Mà trà xanh có lợi cho sức khỏe, làm đẹp da, ta nghĩ Mộ tổng hẳn là sẽ thích?”. Lâm Sanh nhìn Mộ Lưu Yên cười cười, nụ cười đầy thiện ý. Tuy rằng Mộ Lưu Yên là có ý chỉnh mình, chính bản thân mình đối với nàng cũng có thành kiến, nhưng Lâm Sanh cũng không muốn lấy sức khỏe thân thể Mộ Lưu Yên ra nói giỡn.

Quả thật, bởi vì buổi họp vừa nãy Mộ Lưu Yên còn chưa ăn cơm, thậm chí nàng cũng thường xuyên bụng đói uống cà phê, Lâm Sanh nói nàng đau thì nàng thật cũng từng trải qua, nhưng đau thì đau mà uống thì vẫn uống. Có lẽ, nàng đã hưởng qua loại thống khổ này quá nhiều, vốn đã quen rồi.

Dù sao, cũng không có ai quan tâm để ý đến.

Cho dù là Dư Thanh, nói vài lần vẫn không có ý định sửa cũng không nói tiếp nữa.

Như vậy còn Lâm Sanh? Nếu nàng không thích mình, như vậy tại sao lại lo lắng nói tới?.

Mộ Lưu Yên cũng không nhận người Wax sạch lông mày của mình sẽ thích mình a.

“Đúng vậy sao? Ta lần sau liền thử xem đi!”. Mộ Lưu Yên gật gật đầu, cầm lấy ly cà phê định đưa lên miệng vẫn thấy Lâm Sanh không có ý rời đi.

“Như thế nào, ngươi còn có việc gì sao?”.

“Mộ tổng, bây giờ là thời gian dùng cơm trưa”. Lâm Sanh hảo tâm nhắc nhở.

Mộ Lưu Yên lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Sanh: “Nga, vậy ngươi đi ăn cơm đi”.

Lâm Sanh cau mày, hiển nhiên đối với câu Mộ Lưu Yên trả lời phi thường bất mãn. “Mộ tổng ngươi còn không có đi, làm cấp dưới sao lại có thể đi được chứ?”.

Mộ Lưu Yên nhìn chằm chằm Lâm Sanh, thấy biểu tình của nàng không giống giả bộ, trong lòng thật sự cảm thấy được chuyện rất kỳ quái.

Nàng rốt cuộc muốn làm sao?

Buông ly cà phê chưa uống miệng nào xuống, mười nóng tay Mộ Lưu Yên đan vào nhau, nhìn trước mặt người giống như đầu gỗ này, cuối cùng bị đánh bại.

Bị một người như vậy nhìn chằm chằm như vậy nàng căn bản không thể làm việc.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Mộ tổng, ngươi hẳn là nên đi ăn cơm”

Mộ Lưu Yên gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Sanh, mà Lâm Sanh một chút cũng không muốn lùi, hai người cùng nhau nhìn đối phương, không khí tựa hồ cũng ngưng kết lại.

Đối với Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên thật sự xem không hiểu.

Ánh mắt phía sau lớp kính kia, thì lòng nàng là như thế nào?

Vào thời khắc này, Mộ Lưu Yên đột nhiên thật muốn biết. Nàng rốt cuộc vì cái gì mà Wax lông mày của mình?!

“Được, ta đi ăn cơm”.

Mộ Lưu Yên thừa nhận, nàng thất bại trước sự kiên trì của Lâm Sanh.

Lâm Sanh nhìn bóng dáng Mộ Lưu Yên rời đi, theo phía sau mắt kính hạ xuống đôi tròng mắt màu xanh lam nhạt mang theo ý cười.

Mặc kệ thế nào, Mộ Lưu Yên ta cũng không hy vọng ngươi thương tổn đến bản thân. Cho dù, ngươi cùng ta không quan hệ đi nữa.