Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát

Chương 27: 27





Tống Y Du mặt mày đờ đẫn, ả biết mình không làm gì được trong tình huống này, chạy ngay tới bên cạnh Nặc Vân Quang, ôm chặt tay ông ta than thở: “Cha! Hôm nay là ngày vui của Nặc gia mà bọn họ lại tới đây phá đám!”
Nặc Vân Quang thì mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại đầy mình, ông ta rất muốn dỗ dành con gái nhưng người trước mặt lại quá đáng sợ.

Ông ta thủ thỉ: “Con gái ngoan, con đừng lo.

Hôn lễ này vì con ta nhất định sẽ tổ chức.

Hôm nay cố gắng một chút, người phụ nữ kia là Tiệp Như, con gái rượu của Tiệp gia đã mấy năm chưa xuất hiện.

Bên cạnh lại là Nguyệt Độc Thất.

Chúng ta căn bản nên chờ thời cơ khác.”
Nghe Nặc Vân Quang nói mà khiến cho Tống Y Du sững người.

Cái gì mà con gái rượu của Tiệp gia? Lẽ nào bên cạnh Nguyệt Độc Thất vậy mà lại có nhiều người quyền lực như vậy?
Tay Tống Y Du run run như người bị hại, trông có vẻ đáng thương.

Nặc Vân Quang ắt cũng không nghĩ đến việc con gái sẽ tiếp tục chiêu trò.

Tống Y Du đột nhiên ngồi bệch xuống, ngước đầu nhìn Tiệp Như và Nguyệt Độc Thất mà hai hàng nước mắt lã chã.

“Tôi xin cô, Nguyệt Độc Thất.

Tôi và anh ấy đã có hôn ước từ chục năm trước.

Giàu sang phú quý anh ấy cũng cho cô rồi, lẽ nào cha của đứa con trong bụng tôi cô cũng cướp đi hay sao?”

Cả Nguyệt Độc Thất và Tiệp Như đều tối sầm mặt mũi.

Nghe Tống Y Du nói thật sự quá sức buồn cười.

Nguyệt Độc Thất đã nguyện ý chơi cùng cô ta thì không có gì cô làm không được.

Cô cũng nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Tống Y Du, trên tay vẫn đang cầm chắc chiếc mi-crô: “Nếu tôi quan tâm đứa trẻ trong bụng cô..

vậy bụng tôi mang dòng máu của Hạc gia cũng xem như người thừa ư?”
Tiệp Như nhếch môi chế giễu: “Tiểu thư họ Tống, bạn tôi không thể giàu lòng từ bi đến mức thương đứa con ngoài dã thú của cô mà bán chồng được.

Thật vô duyên.”
Nguyệt Độc Thất đang ngồi đối lưng với khách khứa bên dưới khán đài, không ai biết cô đang cười rất ác ý.

Chỉ vài giây sau truyền từ mi-crô qua loa lớn của nhà hàng có tiếng nức nở của Nguyệt Độc Thất: “Tống Y Du cô mở miệng là bảo yêu anh ấy, vậy con của anh ấy cô cũng muốn vứt đi?”
Đóng giả làm Bạch Liên Hoa thật sự không thể nuốt nổi với Nguyệt Độc Thất, cô nói xong câu đó để mọi người bắt đầu bán tán mới đứng dậy, gương mặt sắc đá nhìn Tống Y Du: “Vô sĩ!”
Nói rồi Nguyệt Độc Thất bỏ đi xuống sân khấu trước còn Tiệp Như vẫn đang nhoẻn miệng cười tươi trên sân khấu.

Tiệp gia trước đây là một gia tộc lớn ở Chỉ Chân nhưng sau này vì Tiệp Như kết hôn nên cùng Võ gia chuyển sang nước ngoài sống.

Lại không may thay từ chuyến tai nạn máy bay mười lăm năm trước, Tiệp gia và Nặc gia đã như kẻ thù không đội trời chung.
Tiệp Như nhìn Nặc Vân Quang với thái độ chán ghét: “Chỉ dựa vào ông mà đòi chiều hư con gái tổ chức đám cưới với người đã có vợ? Não tàn!”
Tiệp Như đã ghét ai thì chơi cho tới, cô cảm thấy bạn thân của mình vẫn còn quá nhẹ tay.

Như cô nàng thì sẽ quăng luôn cái mi-crô xuống dưới đất, để nó kêu lên một tiếng inh ỏi, chát chúa rồi mới đi.
Nguyệt Độc Thất đã bước tới bên cạnh Hạc Cảnh Thần từ lâu nhưng lạ thay mặt cô lại không cười.

Hắn vòng tay ôm lấy cổ sau của cô, đặt môi mình lên môi cô thật nhẹ nhàng trong bao sự ngỡ ngàng của dân chúng.
“Sao em biết mà tới đây?” Hắn dịu giọng, nói.
Nguyệt Độc Thất trả lời: “Có người nói cho em biết là em sắp có nguy cơ bị cướp chồng.

Nên chuyện biết anh ở đâu không phải vấn đề!”
Hạc Cảnh Thần nhếch môi cười khoái chí, hắn cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai cô.

Hơi ấm từ hắn phả vào màng nhĩ khiến cô chốc lát đỏ tía tai: “Dòng máu của Hạc gia, không để em bưng đi nơi khác!”
Thấy đôi vợ chồng này “tình bể bình” mà trên sân khấu Tống Y Du chỉ biết nắm khăn, kéo giật cho đỡ tức.
Võ Tinh Huy xoa xoa hai bên thái dương.

“Chào chị Nguyệt! Lâu rồi không gặp!”
Nguyệt Độc Thất nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay mặt sang nhìn: “Ồ! Bạn tôi muốn ly hôn với cậu.”
Một lời nói đùa chào mừng khiến ai nấy đều bụm miệng cười còn Võ Tinh Huy thì đứng như trời tròng.
“Ầy, chị Nguyệt à.

Tôi là muốn nhờ chị đấy, vợ tôi từ lúc về nước đã ở nhà riêng rất lâu rồi!” Cậu ta kể lể nỗi thống khổ.
Nguyệt Độc Thất nhìn cậu ta không cảm xúc, chỉ biết tiếc thay: “Cô ấy cần được cưng chiều.”
Sau khi nói mấy lời đấy xong thì Tiệp Như cũng đã đi đến chỗ bọn họ: “Xong chuyện rồi, ra khỏi đây đi.

Tôi còn không muốn tới cái công đoạn gọi cô Tiểu Bạch Liên kia là Nặc Tiểu Ưu.”
Cả đám người nhìn Tiệp Như bật cười.
“Xem ra bữa tiệc hôm nay thật sự không dành cho chúng tôi.” Hạ Trạch lớn tiếng lên một chút, song anh ta cúi đầu chín mươi độ chào lấy lễ: “Mạn phép!” Rồi bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng nồng nặc hết mùi thuốc súng này.
...
Trên đường về nhà không hiểu sao Nguyệt Độc Thất cô rất trầm mặc.


Nửa lời cũng không nói với hắn, mắt luôn dán ra ngoài cửa sổ khiến hắn mặc dù trầm tính cũng phải bứt rứt.
“Sao em không nói gì vậy?” Hắn hỏi.
Nguyệt Độc Thất vẫn không ú ớ, xem như không nghe thấy hắn.

Hắn tay chân bắt đầu táy máy không yên.

Quyết nói chuyện cho bằng được với cô.
“Làm sao mà em có thể kéo cả Tiệp Như và Mạch Cẩm đến thế? Lúc em chọc giận ông Nặc không sợ ông ấy nổi điên mà manh động với em à?”
“...” Nguyệt Độc Thất im phăng phắc.
Hạc Cảnh Thần chau mày, cô là đang muốn đùa với hắn chắc? Từ trước đến nay hắn không thích nhất là bị “bỏ rơi” kiểu này.
Hắn đạp phanh xe gấp, cũng may đường đã tối nên không ai đi qua đi lại.

Cô loạng choạng theo quán tính ngã nhào người về đằng trước, nhờ có thắt dây an toàn mà giữ được thân cô ở lại.
Nguyệt Đôc Thất giận dỗi, quay mặt qua nhìn hắn, hét lên: “Anh điên rồi chắc? Khi không muốn giết người à?!”
Hạc Cảnh Thần không trả lời ngay, hắn bổ người qua lấy hai tay để lên kính cửa sổ, ép sát mặt hắn vào mặt cô.

“Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi?”
Cô biết mình mắc bẫy của hắn rồi, hơi mím môi song cũng đáp lời với hắn: “Anh buông ra rồi hẳn nói chuyện!”
“Tôi không thích đấy!” Hắn vẫn giữ y tư thế đó, Nguyệt Độc Thất trợn tròn mắt rồi cũng phó mặc, là hắn tự thách thức bản thân mình!
“Anh còn dám hỏi em? Anh nói xem, có hôn ước mười lăm năm trước với cô bé Nặc Tiểu Ưu mà lại kết hôn với em.

Có phải đến cuối cùng kết hôn với em là sự lựa chọn hoàn hảo để thay thế cô ấy không? Thay thế người vợ hờ đã mất của anh ấy!”
Nguyệt Độc Thất từ lúc được Mạch Cẩm nói cho biết rằng trước đây Hạc Cảnh Thần và Nặc Tiểu Ưu là mối quan hệ “hôn thê-hôn phu” thì thật sự không còn lời nào để nói.

Cô sốc đến mức còn hỏi hắn liệu có xem cô là kẻ thay thế cô gái đó hay không.

Trước đây hắn chưa từng nói yêu cô, bây giờ cũng chưa từng nói lời thương cô, cô vẫn luôn chờ đợi hắn đường đường chính chính cho cô biết mình không phải là kẻ đơn phương!
Nguyệt Độc Thất “kéo bày kéo lũ” đến bữa tiệc này của Nặc gia là vì Mạch Cẩm đã đoán trước được Tống Y Du sẽ nhân cơ hội ấy nối lại hôn ước cũ.
Cô không quan tâm rốt cuộc Tống Y Du đã dùng chiêu trò gì để Nặc Vân Quang nhận cô ta là con gái đã mất.


Thứ cô lo lắng rằng chỉ trong giây lát nếu cô không đến đó thì liệu hắn có đồng ý hôn sự này hay không?
Trước đây là không dám thừa nhận với bản thân.

Hiện tại và sau này là chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn, chìm trong mật thất của hắn và cùng hắn trở thành một gia đình hạnh phúc với đứa trẻ ở trong bụng cô.
Cô thừa nhận..

mình yêu hắn!
Nhưng chính vì yêu nên đâm ra sợ hãi.

Sợ chỉ trong một khắc, cô sẽ biết mình là người thay thế tình nhân cũ của hắn!
Nguyệt Độc Thất biết mình đã ích kỷ, tuy nhiên cô lại muốn nhân đôi sự ích kỷ này để giữ hắn lại bên mình!
Nghĩ đến đây thì chợt tuyến lệ cô tuôn rơi, cô còn chẳng tin được là mình đang khóc.
Đối với hắn, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất.

Kể cả khi cô khóc cũng xinh đẹp như vậy.
Hạc Cảnh Thần lấy tay xoa má cô, lau đi những vệt nước kia.
Giọng hắn trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng: “Nguyệt Độc Thất, em không phải là người thay thế, cũng chưa bao giờ là người thay thế!”
Hắn hạ gương mặt của mình xuống, đôi môi mỏng của hắn khẽ khàng áp sát vào môi cô.

Sự mềm mại của hai bờ môi chạm vào nhau, bám lấy nhau rất khít.

Cảm nhận hết tất thảy mật ngọt và dư vị tình yêu mà hai người trao cho nhau.

Đắm chìm trong thứ mật ngọt mà hai người cùng nhau tạo ra dưới màn đêm lãng mạn.
“Tiểu Độc Thất, bây giờ chưa phải là lúc.

Sau này, chờ ngày em nhớ ra, anh sẽ hét thật to với thế giới này..

anh vẫn luôn đợi em..”