Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 148



CHƯƠNG 148: GHEN TUÔNG. (5)

Diệp Lăng Thiên từ từ hút thuốc, không có trả lời Lý Vũ Hân.

“Diệp Lăng Thiên, anh đừng có tầm nhìn quá cao, anh không có bằng cấp, anh đi đâu tìm một công việc tốt như vậy ở bên ngoài đây? Đừng nói là vài chục triệu, anh đi ra ngoài tìm một công việc 15 triệu cũng đã khó rồi. Anh không biết tìm công việc ở bên ngoài khó khăn như thế nào sao?” Lý Vũ Hân phẫn nộ mà nói.

“Vũ Hân, tôi không phải là người quan tâm tiền ít tiền nhiều. Một trong những nguyên nhân mà tôi không làm ở công ty cô chính như cô vừa nói đó, dựa vào học vấn và năng lực của tôi, tôi xứng để lấy nhiều tiền lương như vậy sao? Cô cũng biết đó, nếu như tôi đi ra ngoài căn bản không thể có được nhiều tiền như vậy, bây giờ tôi ở công ty cô tại sao có thể làm một phiên dịch viên, hơn nữa còn có được nhiều tiền như vậy chứ? Cô dám nói là không có nguyên nhân vì tôi và cô có quen biết không? Cô biết tính cách của tôi, tôi không thích như vậy.”

“Ngoài ra, còn có một nguyên nhân nữa, tôi không thích hợp với loại công việc này, tôi là một người thoải mái quen rồi, hơn nữa tính cách cũng không tốt, không biết giao tiếp với người khác cho lắm, làm việc ở công ty khiến tôi rất không thoải mái. Đi thôi, cô ngừng ở đây lát nữa cảnh sát giao thông sẽ tới đó.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, nhìn rất lâu, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, nói: “Tôi biết, chuyện anh muốn làm thì không ai có thể thay đổi được, anh muốn đi thì đi đi, tôi không cưỡng cầu anh. Anh ký tên đi.” Lý Vũ Hân nói xong thì cầm lấy túi của mình, lấy một phần văn kiện và bút ở trong đó ra rồi ném lên người Diệp Lăng Thiên, có thể thấy, cô vô cùng phẫn nộ vì sự ra đi của Diệp Lăng Thiên.

“Xin lỗi, Lý Vũ Hân, cái này tôi không thể ký được.” Diệp Lăng Thiên cầm lấy văn kiện và bút lên đưa cho Lý Vũ Hân, nhàn nhạt nói.

“Anh…” Lý Vũ Hân trừng đôi mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, trong mắt đã trào ra lửa rồi, cô đã phẫn nộ đến nỗi không nói nên lời. Nhưng mà, dần dần, trong đôi mắt tức giận, bắt đầu từ từ trở nên ướt nhoà.

“Cái gì vậy? Hai người đang diễn hát bè à? Không phải chỉ là không đi làm thôi sao? Có nghiêm trọng như vậy không?” Hứa Hiểu Tinh hoàn toàn không rõ tình hình, nhìn thấy hai người Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân kỳ kỳ, trực tiếp vươn tay giật lấy văn kiện trong tay của Diệp Lăng Thiên, bắt đầu đọc.

“Thư chuyển nhượng cổ phần? Đây là cái gì đây. Năm phần trăm? Oa, Vũ Hân, ba cậu muốn chuyển nhượng năm phần trăm cổ phần cho Lăng Thiên sao? Hỏi một chút, cái năm phần trăm này trị giá khoảng bao nhiêu vậy?” Hứa Hiểu Tinh loé qua một tia kinh ngạc, sau đó cười hi hi hỏi Lý Vũ Hân.

Mắt Lý Vũ Hân đã đỏ hoe rồi, vẫn hung hăng mà nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Thiên đang ngồi ở ghế lái phụ, lạnh lùng nói: “30 tỷ.”

“Ồ, 30 tỷ. Đợi đã, bao nhiêu cơ? Ba trăm tỷ?” Hứa Hiểu Tinh nhất thời không phản ứng lại kịp, sau đó, suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc rồi.

“Oh my god, 30 tỷ à, xin lỗi, tớ học toán không giỏi, hai người có thể nói cho tớ biết, 30 tỷ rốt cuộc là bao nhiêu tiền không? Có thể rải khắp trái đất hai vòng không?” Hứa Hiểu Tinh nhịn không được mà nói.

“Anh cho tôi một lý do để không ký.” Lý Vũ Hân nghiến răng thốt ra từng chữ một mà nói với Diệp Lăng Thiên.

“Không có lý do.” Diệp Lăng Thiên vẫn trả lời rất kiên quyết, sau đó nói: “Số tiền này vốn không thuộc về tôi, cho nên tôi không thể lấy.”

“Tại sao không thuộc về anh? Tại sao không thể lấy? Anh cứu tôi một mạng, vì cứu tôi mà mạng của bản thân anh suýt chút nữa đã không còn nữa, ba tôi cho anh chút tiền làm bồi thường thì có sai sao? Không lẽ mạng của tôi còn không đáng 30 tỷ sao?” Lý Vũ Hân có chút điên lên rồi.

“Tôi cứu mạng của cô đó là trách nhiệm của tôi, bất luận là xuất phát từ trách nhiệm, hay là xuất phát từ góc độ bạn bè, tôi đều nên đi cứu cô. Đây không phải là buôn bán, cho nên không thể dùng tiền để so đo được, cũng không cần tiền để so đo đâu.” Diệp Lăng Thiên vẫn nhàn nhạt mà nói.

“Vậy anh nói cho tôi biết, nên dùng cái gì để so đo đây? Diệp Lăng Thiên, anh là tên ngốc sao? Tiền bày ra trước mắt anh không lấy, không lẽ anh thật sự định làm bảo vệ một đời, anh chưa hề nghĩ qua sẽ sống một cuộc sống tốt hơn sao? Anh là tên ti tiện sao? Ăn khổ đến nghiện rồi sao? Người khác nếu như nhìn thấy tiền, thì sẽ đến giành giật ngay cả mạng cũng không cần nữa, anh thì hay rồi, tặng cho anh anh không cần, anh muốn tôi cầu xin anh sao?” Lý Vũ Hân cuối cùng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.

“Nhiều tiền không nhất định là vui vẻ, không tiền cũng không nhất định là không vui. 30 tỷ là rất nhiều tiền, lấy số tiền này tôi nghĩ không chỉ có tôi, mà tám đời của tôi cùng không cần lo lắng vì tiền nữa, nhưng mà, tôi mà lấy số tiền này thì cả đời này của tôi cũng đừng mong sống yên nữa, tôi sẽ rất khó chịu. Tôi thiếu tiền, nhưng tôi càng hy vọng mình có thể không thẹn với lòng.”

“Lý Vũ Hân, ý tốt của cô và ba cô tôi xin nhận, tôi rất cảm động, thật đó. Nhưng số tiền này tôi thật sự không thể lấy được. Con người tôi rất bảo thủ, có lúc bản thân tôi cũng không thể thuyết phục mình được. Tôi biết cô là vì muốn tốt cho tôi, tôi không nhận cô sẽ buồn, nhưng mà tôi vẫn không thể nào nhận được.”

“Vũ Hân, hôm cô xảy ra chuyện, tôi đã đến văn phòng của ba cô, lúc đó ba cô bảo tôi bồi thường vì trái với điều ước hẹn. Cũng chính là gấp đôi, bồi thường 3 tỷ, trên người tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi chỉ cho ba cô 900 triệu, ngoài ra còn viết một tờ giấy nợ 2 tỷ mốt. Thực ra so với việc lấy 30 tỷ của cô, khi tôi bồi thường cái 3 tỷ đó, lòng tôi càng thoải mái hơn, bởi vì vốn là tôi không làm tròn trách nhiệm nên mới khiến cô bị bắt cóc, cũng may cô bình an vô sự, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi đều không thể tha thứ cho bản thân mình.”

“Cho dù bây giờ cô không sao nữa, cô và ba cô đều đã tha thứ cho tôi, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho mình. Tôi đã hứa với ba cô, nhưng tôi không có làm được, lỗi do tôi phạm thì tôi phải gánh hậu quả. Nếu như tôi còn lấy 30 tỷ đó của cô, tôi sẽ không qua được ải của đáy lòng mình. Hai tỷ mốt đó tôi sẽ từ từ kiếm tiền từ từ trả cho cô.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Anh đưa 900 triệu đúng không? Ở đây, đây là thẻ của anh.” Lý Vũ Hân mặt đầy nước mắt mà lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ném lên người của Diệp Lăng Thiên, sau đó nói: “Khoản nợ ba tôi đã xé từ lâu rồi, Diệp Lăng Thiên, con người anh tại sao lại không biết tốt xấu như vậy, tại sao người khác đối tốt với anh, anh cứ luôn cho rằng người khác là đang hại anh vậy? Anh làm như vậy là chuẩn bị vạch rõ ranh giới với tôi mãi mãi có đúng không? Lý Vũ Hân tôi có chỗ nào có lỗi với Diệp Lăng Thiên anh rồi vậy.”

“Cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi vốn không có ý này, cô là bạn của tôi, nhưng cái gì ra cái nấy. Ý tốt của cô và ba cô trong lòng tôi rất rõ, chính bởi vì như vậy, tôi mới càng cảm thấy có lỗi với cô và ba của cô.” Diệp Lăng Thiên thở dài một hơi nói.

“Được, Diệp Lăng Thiên, anh rất ngầu, anh coi tiền vàng như bùn đất, anh cao thượng, còn chúng tôi đều là người thấp kém. Không cần đúng không, không cần thì xé.” Lý Vũ Hân nói xong thì lấy hợp đồng từ tay Hứa Hiểu Tinh lại rồi trực tiếp xé đi, xé đến nát tanh tành. Sau đó lại cầm lấy tấm thẻ đó nói: “Anh muốn trả tiền đúng không, vậy hai tỷ mốt đó của anh không được thiếu một đồng nào cả, cho anh thời gian 1 năm, nếu như trong một năm anh không trả hai tỷ mốt đó cho tôi, tôi sẽ lên toà kiện anh.”

“Diệp Lăng Thiên, công việc anh không cần, tiền anh cũng không cần, tóm lại là thứ có liên quan đến Lý Vũ Hân tôi anh đều không cần, phủi sạch toàn bộ quan hệ đúng không. Vậy được, tất cả chúng ta cứ nói chuyện công, cũng không cần phải nói tình nghĩa gì nữa.”

“Diệp Lăng Thiên, tôi phải xem thử anh, anh và Diệp Sương cần phải sống, bệnh của Diệp Sương vẫn cần tiền chữa trị, hơn nữa Diệp Sương còn phải đi học, anh còn muốn trả nợ cho tôi, tôi phải xem thử, anh sẽ sống như thế nào. Từ nay về sau, Lý Vũ Hân tôi và Diệp Lăng Thiên anh không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Tôi không cần phải nhiệt tình với sự lạnh nhạt của anh, anh cũng không cần chấp nhận sự thấp kém của tôi một cách trái với lương tâm nữa.” Lý Vũ Hân nói xong, trực tiếp đạp ga lái xe đi. Để lại Hứa Hiểu Tinh ngồi ở đằng sau với đầy tâm sự, lúc này người khó chịu nhất thật ra không phải Lý Vũ Hân, cũng không phải Diệp Lăng Thiên, mà là Hứa Hiểu Tinh ngồi ở đằng sau.