Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 393



CHƯƠNG 393: SỐNG CHUNG (13)

“Sau đó tôi trực tiếp chất vấn hắn ta, tôi nói anh đang làm cái gì vậy? Xung quanh rất nhiều người đều nhìn sang, người đó sợ quá liền lập tức…kéo quần lên, nhưng nhiều người nhìn thấy như vậy, mấy tên đàn ông liền tiến tới đánh, cô gái đó sợ quá khóc lên. Sau đó tài xế trực tiếp lái xe đến sở cảnh sát, mấy người đó áp giải hắn vào sở cảnh sát rồi. Nghĩ nghĩ lại, thật đúng là kinh tởm, sao lại có loại người như thế chứ. Anh không biết chứ, lúc đó tôi buồn nôn chết đi được.” Lý Vũ Hân nói.

Diệp Lăng Thiên cười cười, dọn dẹp xong thứ cuối cùng, rửa tay, nói: “Vũ Hân, đi mua chiếc xe đi.”

“Sao anh lại nói tới chuyện này nữa rồi? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn mua xe, tôi cảm thấy ngồi xe bus rất tốt.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng kiên trì của Lý Vũ Hân, hiểu được suy nghĩ trong lòng của Lý Vũ Hân, anh cũng không gò ép.

“Chuyện bên anh thế nào rồi?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Vẫn đang làm thủ tục, đăng ký công ty, chắc qua mấy ngày nữa sẽ làm xong. Nói đến chuyện này tôi cũng đang có chuyện muốn bàn với em, em làm thêm cho tôi một bản kế hoạch đi, làm một bản kế hoạch của công ty bảo vệ, giống như cái lần trước em làm đó, tôi làm theo kế hoạch của em là được rồi, nếu như bảo tôi đi làm từng chút một, chắc phải làm đến tết công gô mất.” Diệp Lăng Thiên lần này thật sự là phục Lý Vũ Hân rồi, cho nên trực tiếp xin Lý Vũ Hân làm bản kế hoạch.

“Anh tưởng bản kế hoạch dễ viết như vậy sao? Tôi chưa làm qua công ty bảo vệ, căn bản là không biết công ty bảo vệ vận hành thế nào. Tôi có thể làm được bản kế hoạch cho cái công ty đó của anh nhanh như vậy là bởi vì tập đoàn của chúng ta vốn dĩ khởi đầu từ đồ ăn thức uống, cho nên tôi rất hiểu, lại cộng thêm tôi đã xem hết tất cả tư liệu của công ty các anh, sau khi vô cùng hiểu kỹ rồi mới có thể viết ra bản kế hoạch đó.” Lý Vũ Hân nói xong liền đi vào phòng của mình.

Diệp Lăng Thiên nhìn, sau đó theo Lý Vũ Hân đi vào trong.

Vốn dĩ căn phòng này là của Diệp Lăng Thiên anh, nhưng lần này là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên vào căn phòng này kể từ khi Lý Vũ Hân sống ở đây, cảm thấy căn phòng này đều đã thay đổi, ấm cúng lãng mạn hơn rất nhiều, trong không khí cũng lan toả một mùi hương.

Lý Vũ Hân trực tiếp ngồi ở cái bàn làm việc trong phòng ngủ, mở máy tính xách tay của mình ra, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh nói ý tưởng của mình đối với công ty này cho tôi nghe trước đi, mấy ngày này tôi sẽ giúp anh lên mạng tìm tư liệu, sau đó tôi lại đi hỏi một số bạn bè của tôi, cố gắng cho anh một bản kế hoạch hoàn chỉnh.”

“Có thể hút thuốc không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Tự mình đi lấy gạt tàn, mở cửa sổ ra. Nếu không đợi lát nữa đi ngủ rồi trong phòng toàn là mùi thuốc lá.” Lý Vũ Hân không có từ chối mà nói.

Diệp Lăng Thiên ngại ngùng mà cười cười, đi ra bên ngoài lấy một cái gạt tàn đi vào, mở cửa sổ phòng Lý Vũ Hân ra, sau đó nói: “Cụ thể thao tác thế nào thì tôi không biết, ý tưởng trước mắt tôi cũng không rõ lắm, tôi tuy đã ở trong công ty bảo vệ một thời gian, nhưng tôi chỉ là bảo vệ cấp thấp nhất mà thôi, đối với chuyện trong công ty tôi không biết gì cả. Tôi sẽ nói một chút suy nghĩ của mình về công ty này, đầu tiên, ít nhất cần có hơn 300 nhân viên nghiệp vụ, nói đơn giản hơn là tôi cần ít nhất ba trăm bảo vệ.”

“300? Đây là mục tiêu phát triển cuối cùng của anh hay là?” Lý Vũ Hân có chút kinh ngạc.

“Không phải, giai đoan đầu tiên cần số người như vậy.”

“Anh điên rồi hả? Cái nghề gì cũng không trực tiếp kéo được nhiều người như anh vậy được, 300 người này phải ăn phải uống phải ở còn phải có tiền lương, anh định nuôi không không sao? Hơn nữa, công ty mới mới bắt đầu là vô cùng khó khăn, anh không thể loáng một cái liền cần nhiều người như vậy được, 300 người thực sự là quá nhiều rồi, nếu như trong tay anh bây giờ không có nghiệp vụ sẵn có nào, thì tôi cảm thấy vẫn nên làm từ bé trước, từ từ làm nên. Đầu tiên thành lập một đội bảo vệ 30 người là đủ rồi, sau đó chủ yếu tập trung vào nghiệp vụ, có nghiệp vụ thì mới có tất cả.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

“Em nói đúng, nhưng mà, trong tay tôi có nghiệp vụ sẵn có, tôi sở dĩ cần 300 người chính là bởi vì cái nghiệp vụ này. Sở dĩ tôi muốn thành lập công ty bảo vệ là vì Lục Oánh, bà ta nói với tôi, công ty bảo vệ của tập đoàn Đại Đường bọn họ chuẩn bị giải tán, tháng 7 bắt đầu mua dịch vụ bảo vệ từ bên ngoài, nói với tôi, nếu như tôi có thể thành lập một công ty bảo vệ, hơn nữa là công ty bảo vệ chất lượng cao, thì bà ta có thể ưu tiên lựa chọn tôi. Cho nên, tôi mới định thành lập một công ty bảo vệ, điều này đối với chúng ta mà nói có thể là một cơ hội, dù sao, một tập đoàn Đại Đường là đã có thể nuôi đủ công ty bảo vệ của chúng ta rồi, hơn nữa, tôi cũng muốn khiến công ty bảo vệ này thành công ty bảo vệ tốt nhất.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Thì ra là vậy, nếu như là vậy thì có thể bớt đi rất nhiều vấn đề rồi. Tôi lại quên đi cái này, anh có quen biết với Lục Oánh. Nếu như thật sự có thể nhận được tất cả nghiệp vụ của tập đoàn Đại Đường, thì công ty bảo vệ này không muốn làm lớn cũng không được nữa. Tôi hiểu rồi. Anh nói suy nghĩ của mình đi, tôi giúp anh góp ý kiến.” Lý Vũ Hân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói.

“Thực ra cũng không có suy nghĩ gì, hồi nãy đã nói nhân số, thứ hai, phúc lợi và đãi ngộ đối với nhân viên phải tốt, điểm này tôi không nói nhiều nữa, đây là sự kiên trì cá nhân của tôi, bởi vì lần này người mà tôi cần đều phải tinh anh. Thứ ba, mấy người này tôi sẽ thực thi quản lý quân sự hoá. Suy nghĩ của tôi chỉ có mấy cái này, còn về những phương diện khác thì em là chuyên gia, tôi sẽ không nói gì nữa, em suy nghĩ tuyệt đối sẽ chu đáo hơn tôi.”

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng tắt máy tính, nói: “Nói cũng như không nói, anh đi làm thủ tục trước đi, mấy ngày này tôi sẽ tìm cách làm ra bản kế hoạch cho anh.”

Diệp Lăng Thiên gật đầu cười, không nói gì nữa, có sự giúp đỡ của Lý Vũ Hân, anh đích thực bớt đi rất nhiều rất nhiều phiền não.

“Ở cũng được mấy ngày rồi, cảm thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên nhìn căn phòng của Lý Vũ Hân, sau đó đi đến ban công phòng ngồi xuống, hỏi Lý Vũ Hân.

“Khá tốt, sống tốt hơn trước đây, ít nhất, có hơi người, lúc muốn nói chuyện thì có thể nói với anh và Diệp Sương. Tôi bây giờ rất sợ ở một mình, một mình tôi sẽ không tránh khỏi suy nghĩ lung tung.” Lý Vũ Hân thở dài, cũng theo đi đến ban công.

“Vậy thì đừng để mình suy nghĩ lung tung, con người thực ra nên sống đơn giản một chút thì tốt hơn.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Đúng rồi, tôi luôn quên mất một chuyện.” Lý Vũ Hân nói.

“Chuyện gì?”

“Tất cả chi phí hậu sự của ba tôi đều do anh ra đúng không? Bao gồm cả tiền nhà tang lễ và tiền mua đất mộ. Lúc đó trong đầu toàn trống rỗng, căn bản không có nghĩ qua mấy chuyện này, tổng cộng bao nhiêu tiền? Để tôi nhớ, đến lúc đó trả cho anh.”

“Tổng cộng 2 tỷ mốt.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Nhiều như vậy à? Cũng phải, đất mộ bây giờ cũng khá đắt, nhưng mà, số tiền này tôi có thể phải trả trong một thời gian nữa.” Lý Vũ Hân có chút kinh ngạc, sau đó nói.

“Trước đây tôi nợ em 2 tỷ mốt, em nói không cần trả, bây giờ em nợ tôi 2 tỷ mốt, đung lúc trung hoà cho nhau.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, thực ra làm gì có 2 tỷ mốt, cộng lại cũng chỉ hơn mấy trăm triệu, chủ yếu là nghĩa địa khá đắt, tiêu hết hơn 300 triệu triệu để mua cái nghĩa địa đó, cụ thể bao nhiêu tiền Diệp Lăng Thiên cũng không nhớ, anh cũng không nghĩ qua sẽ kêu Lý Vũ Hân trả cho mình số tiền đó.